Chương 17: Em Bé Mất Tích (1)

Trẻ sơ sinh? Ôn Ngư liền nhớ đứa bé trong bụng thi thể kia. Không phải quá trùng hợp à?

Hôm qua cô mới khám nghiệm thi thể thứ ba, nay lại có người báo án nhanh như vậy? Đứa bé kia hẳn sinh vào ngày chín tháng chín, cách tận bảy ngày, bây giờ mới nhớ đi báo án?

Cô mơ hồ cảm giác giống như đang chỉ về một tà giáo phái nào đó. Mình mới xuyên qua liền thấy cảnh nhóm phụ nữ hành lễ bằng đầu gối, mọi người ở nơi này thật kỳ quái. Ba mạng đứa trẻ có thể kết thù lớn thế nào khi xác định hung thủ ra tay không phải vì thù hay tình. Từ xưa đến nay đều luôn cầu sinh con nhiều nhất có thể, thậm chí nhiều đại quan quý nhân sắp xuống hố vẫn phải ráng mà có con bằng được.

Dù sao cái bánh cứng đến chọi chó chó chết này ăn cũng không vô, cô xung phong nhận việc đi cùng với Cố Yến ra tiền sánh, tưởng rằng sẽ bát nháo như hôm qua nhưng lại gặp một người đàn ông trung niên nho nhã đang ngồi đợi.

Người đàn ông hành lễ với Cố Yến: “Thảo dân Lý Tham, bái kiến đại nhân.”

Anh ta nhàn nhạt đáp: “Hôm nay ngươi đến vì chuyện gì?”

Lý Tham cung kính nói: “Thảo dân có nữ nhi tên là Kiều Kiều, bảy ngày trước có sinh một nam anh (bé trai), sau đó... mất tích!”

Không cánh mà mất tích? Trực giác mách bảo cô có gì kỳ lạ, liền hỏi: “Ngươi bảo là bảy ngày trước có sinh bé hài tử, vừa sinh ra đã mất tích hay là vừa sinh vài ngày sau đó mới mất tích?

Lý Tham hiện lên vẻ xấu hổ, không biết cô nương trước mặt là ai, cho rằng thân phân cô cũng không thấy khi đứng cùng với Cố Yến, nhưng vẫn xấu hổ khi nói ra... Ông ta cứ ấp úng: “Kỳ thật... Chính là...”

Cố Yến cau mày, Ôn Ngư đứng lên dặn quan sai bên cạnh lui đi.

Ông ta thấy không còn ai khác, nhất thời thở ra nhẹ nhõm, chắp tay nói: “Đa tạ... Đa tạ cô nương này quan tâm.”

“Ngươi có chuyện gì, hiện tại liền có thể nói.”

Lý tham thở dài: “Hôm nay thảo dân đến, kỳ thật là có cái yêu cầu quá đáng... lúc trước tiểu nữ cùng một thư sinh đính hôn, không may thư sinh kia ở hôn lễ trước một tháng rớt xuống giữa sông chết đuối. Sau đó, tiểu nữ lại phát hiện chính mình mang thai.”

Con gái của Lý Tham tên là Lý Kiều, từ nhỏ cùng một thư sinh thanh mai trúc mã, hai người tình đầu ý hợp, đã đính hôn, liền không cẩn thận có ăn cơm trước kẻng. Vốn dĩ cũng coi như không phải chuyện lớn, tam thư lục lễ đều đã xong, hai người vốn là chỉ thiếu bước cuối cùng làm hôn lễ. Số trời không thương, thư sinh chầu trời trước.

Lý Kiều thương tâm muốn chết, lại không chịu từ bỏ đứa con với thư sinh kia, trong kinh thành nhiều người nhiều miệng nên cố ý thuê một gian căn nhà nhỏ đãi sản ở ngoài thành. Cực khổ mang nặng đẻ đau, kết quả vừa sinh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó Lý Tham cũng không ở đây, chỉ là nghe từ các ma ma (bà đỡ đẻ) ở ngoài báo là Lý Kiều sinh không được thuận lợi, đứa bé sinh ra không khóc.