Cô nghĩ nếu để họ thấy con mình lúc này thì sẽ thành bóng ma tâm lý cả đời.
Cố Yến sấm rền gió cuốn làm bọn họ phải đi về. Người nhà nạn nhân không rõ nội tình, nhất là đứa con mang nặng để đau, tức giận mắng anh ta lòng lang dạ sói. Cô cứ tưởng Cố Yến sẽ không để ý bình dân áo vải khó khăn, lại nói câu đầy tình người nén bi thương.
Trong chốc lát vẫn không nghiệm ra được manh mối mới, cô cứ cảm thấy mình có phải bỏ xót cái gì đó. Cô quyết định tạm ngưng lại đi dạo để bình tâm trở lại. Bước tới sân chính vẫn còn nghe thấy người nhà ai oán đứng lộn xộn. Cha mẹ của Hồ Hướng và Lưu Tiểu Chiêu đều là người nhà nông, tay vẫn còn cầm cuốc, lưỡi hái làm ruộng.
Bỗng một người đàn bà có thân hình gầy khổ cùng làn da đen do dầm mưa rải nắng không biết ai với ai, thấy cô vội chạy tới quỳ trước mặt cô: "Thanh thiên đại lão gia, con ta đã mất tích ba ngày, chúng ta... chúng ta thật sự hết cách!"
Cô nhanh tay nâng đỡ người đàn bà, hỏi: "Con của ngươi bao nhiêu tuổi, bị lạc ở đâu?"
Người đàn bà liền nói: "Nhi tử ta năm nay mười một tuổi, tên là Hoàng Nhị Cẩu, thường ngày chơi gần nhà, ba ngày trước hắn đi lên núi chơi, kết quả đã không thấy tăm hơi."
Ba ngày, một bé trai mười một tuổi...
Ôn Ngư lại hỏi: "Thân thích bằng hưu trong nhà đã hỏi qua chưa? Có thử đi tìm xung quanh chưa?"
Hai mắt của người đàn bà đẫm nước mắt mông lung gật đầu: "Đều đã đi tìm nhưng vẫn không thấy!"
Kinh thành rộng lớn như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ mất tích?
Cố Yến lập tức phái một đội quan sai đi tìm dựa theo lời người đàn bà đó. Đội quan sai chưa bước ra cửa, có một quan sai lúc trước đã trở về, chắp tay báo cáo: "Đại nhân, phía tây khu rừng đã tìm thấy một thi thể nam đồng."
Người đàn bà nghe tin như sét đánh giữa trời quang rồi ngất xỉu.
"Đi dán thông cáo trong thành, các gia các hộ nào có hài tử bị mất tích lạc đường dạo gần đây, bất luận bao lâu, đều đến báo cho Đại Lý Tự. Tranh phác họa Hoàng Nhị Cẩu đã xong chưa? Đồng thời tuyên bố luật mới, từ hôm nay cấm đi lại vào ban đêm!" Cố Yến liên tiếp ra mệnh lệnh mới, người đầu tiên phản đối là Phúc Chính thiếu khanh.
Gương mặt nhẵn nhịu không râu, dáng người hơi mập, năm nay ba mươi có sáu, ngày ngày chả làm gì xuất sắc, riêng a dua nịnh hót lại rất siêng năng. Nếu không phải bệ hạ đột ngột ban chỉ thế tử của An Viễn hầu thành Đạo Lý Tự khanh vào nửa tháng trước thì cái ghế đó không biết là của ai.
Phúc Chính tỏ vẻ khéo kéo đưa đẩy, do dự nói: "Đại nhân, việc này... Hạ quan cảm thấy, tuy rằng Đại Lý Tự có quyền được ban lệnh cấm đi lại ban đêm nhưng trước hết nên dâng tấu bệ hạ rồi hãy quyết định? Không phải hạ quan nghi ngờ này, chỉ là cảm thấy... sợ làm phiền đến trưởng công chúa?
Dám lấy trưởng công chúa ra cản ta.
Vẻ mặt Cố Yến hiện lên tia lệ khí, cười lạnh: “Nếu ngươi cứ bất mãn thì ta sẽ xin thánh chỉ bệ hạ dâng lại vị trí cho ngươi luôn nhé?”
Phúc Chính cứng họng ráng gỡ gạt: “Hạ quan cảm thấy không ổn... Thánh chỉ của bệ hạ, vụ án này không thể làm loạn như vậy.”