Chương 9: Phúc Chính (1)

Cố Yến thực sự không biết nên làm gì, đứng ngay cửa lạnh nhìn Ôn Ngư không khác gì bà đồng cùng quan sai khấn vái xin lỗi với thi thể. Cứ như làm vậy, buổi tối hắn sẽ không tìm đến mình. Quan sát biểu cảm của các quan sai, lúc đầu không tin, bây giờ lại tin sái cổ. Hóa vàng xong, Cố Yến bước đến không thấy hai cây kẹo hồ lô: "Kẹo hồ lô đâu rồi?"

Cô ngẩn người: "...Hóa vàng rồi. Hai đứa chỉ mới mười tuổi, đưa mỗi đứa một cây."

Không nghĩ trông cô như người không sợ trời cao đất dày, thế mà lại quan tâm đến hai đứa bé đó.

Thân phận nạn nhân mới nãy chưa có tiến triển gì, đến nạn nhân thứ hai cũng rơi vào bế tắc. Thi thể đã bị nổ vô cùng khó kiểm nghiệm thi. Nhiều nội tạng văng tứ tung, lại thêm mùi tử khí khó chịu. Lúc đầu quan sai nghe có một cô gái pháp y xinh đẹp muốn đến giúp đỡ. Kết quả chưa bước tới cửa nhà xác liền ngửi thấy mùi này bỏ chạy không ngoảnh lại.

Ngay cả Cố Yến, không biết vì lòng nghi ngờ hơn hay lòng hiếu kỳ hơn vẫn ráng ở lại, nhưng lại đứng cách cô rất xa.

Cô không rảnh quan tâm đến anh ta, mở miệng nói: "Từ hiện trường vụ án gần đó cùng với khí hậu con sông nhỏ, thi thể bị phân hủy nặng dẫn đến hiện tượng trương phình. Thời gian tử vong tầm bảy ngày, giòi bọ lớn nhỏ trên thi thể phù hợp xác thực. Tuổi tác và vóc dáng giống nạn nhân đầu tiên, phần lưng cùng khuỷu tay có vết kháng cực mạnh, móng tay... Toàn bộ da bàn tay bị thối rữa nặng, cơ bản không nhìn ra được. Vết thương chí mạng ở cổ, hung khí có khả năng cao là dao phay. Nhưng lực độ cùng tư thế có chỗ khó hiểu, ta cần phải xem kỹ." Vẻ mặt cô trầm tư.

"Vì sao?" Cố Yến nhích lại gần.

Ôn Ngư thở dài, nhấn nhẹ vết thương trên cổ, một đống giòi bọ hiện lên. Cố Yến dừng bước, yên lặng lùi lại một bước nhỏ.

"Còn nguyên nhân chết của hài nhi bị hắn nhét vào bụng là bị ném chết. Chắc chắn nam hài mới sinh, chưa được đầy tháng, ót của hài nhi bị hõm sâu như bị ai đó giơ cao rồi ném mạnh xuống đất."

Tuổi của hai nạn nhân xấp xỉ nhau, có thể là vụ án mạng gϊếŧ người liên hoàn, nhưng một bên như sự trừng phạt, còn một bên như... nghi thức? Từ xưa đến nay đều có nghi thức cầu sinh con, hành vi mổ bụng rồi lại nhét lại có cảm giác như một nghi thức.

Chưa khám nghiệm xong, nhận được thân phận nạn nhân. Trùng hợp thay, cả hai đều là bạn chơi thân. Đứa đầu tiên tên là Hồ Hướng, đứa thứ hai tên là Lưu Tiểu Chiêu.

Hai đứa là hàng xóm, thường cùng tụ họp chơi với đám con nít trong xóm. Bữa trước cãi nhau chí chóe, bữa sau lại chơi cùng nhau, cũng không có đi học. Cha mẹ hai bên biết nhau, vì thế tận đến nửa tháng sau, cha mẹ Hồ Hướng phát hiện con mình mất tích.

Cha mẹ hai bên cứ tưởng con mình ở nhà bạn mình. Giờ đang trong thời vụ thu hoạch, bận ngập đầu, không rảnh quan tâm con mình. Họ vẫn không ngờ tin dữ đến, khóc náo loạn ở Đại Lý Tự đòi gặp con mình.