Chương 11

“Chủ tiệm, xin ngài yên tâm an giấc ngàn thu đi”

Điền Nhiễm thở dài một tiếng, một đao găm vào chính giữa mi tâm của ông lão.

Quan sát trong tiệm thấy không có bất kỳ thiết bị theo dõi nào, Điền Nhiễm lúc này mới yên tâm đem tất cả hạt giống bên trong đều thu hết vào không gian.

Ra khỏi cửa hàng, vốn dĩ Điền Nhiễm sẽ lập tức rời đi thì khóe mắt không cẩn thận phát hiện ra một cửa hàng, đó là một toà cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho việc dã ngoại, Điền Nhiễm không chút suy nghĩ liền chạy qua cửa hàng kia.

Cửa chính của cửa hàng đã khoá chặt, Điền Nhiễm nhìn xung quanh, phát hiện không có nhân vật khả nghi, lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một cái kìm lớn, kẹp chặt, xiềng xích răng rắc vài cái liền đứt gãy, Điền Nhiễm nhẹ nhàng rút xiềng xích đã cắt đứt ra, thật cẩn thận mở cửa sau đó lách vào trong.

Sau khi đi vào, Điền Nhiễm tiện tay cầm một bộ dụng cụ công nghiệp quân sự chặn cửa ra vào, nàng không muốn trong lúc thay quần áo sẽ có một cái tang thi hoặc là người sống từ bên ngoài vọt vào đây .

Ở trong tiệm tìm kiếm một hồi, Điền Nhiễm lúc này mới cầm một bộ áo ngụy trang hướng phòng thay quần áo đi đến.

Lại lần nữa bước ra, Điền Nhiễm như biến thành một nữ chiến binh trong quân đội, hừm, là một cái nữ chiến binh béo uy dũng mới đúng.

Bất quá không thể không nói, quần áo này mặc ở trên người, tinh thần đều yên tâm hơn hẳn, tuy rằng có chút hơi nóng, nhưng so với việc bỏ mạng khi nguy hiểm tới, nàng tình nguyện chịu nóng một chút.

Cho nên trước khi cảm giác nóng nực trỗi dậy, Điền Nhiễm ở bên trong tìm ra một đôi ủng quân đội thoải mái mặc lên chân, ống quần nhét vào bên trong giày, nhìn bản thân trong gương Điền Nhiễm mỉm cười, tức khắc cảm giác mình soái đến ngây người.

Điền Nhiễm ở trước gương đổi tới đổi lui , không có phát hiện từ khi nào ngoài cửa có thêm hai người, trong giờ phút này bọn họ ngồi xổm chờ Điền Nhiễm sửa soạn xong.

“Sở ca, ngươi nói người mập mạp bên trong kia khi nào sẽ phát hiện chúng ta đang đứng bên ngoài?”

Nói chuyện chính là một thiếu niên, anh ta có một đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt nhỏ đeo một chiếc mắt kính lớn, có vẻ bộ dáng thực nhẹ nhàng văn tĩnh, dưới mắt kính có một cái mũi thon gọn nhỏ xinh , cùng một đôi môi anh đào, môi cũng hồng nhuận. Nếu mà cười sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn , thoạt nhìn thật là đáng yêu. Thiếu niên một bên quan sát xung quanh, một bên mang theo ngữ khí vui đùa hỏi một nam nhân khác ở bên cạnh.

“Gõ cửa, làm cô ấy tới mở ra nhanh”



Nam tử nửa ngồi xổm cũng ăn mặc một thân áo ngụy trang, thân hình cao lớn thon dài ngồi xổm dưới đất , cả người tản ra một loại cảm giác lạnh băng hờ hững, phảng phất tựa như một điệp viên ẩn nấp ở rừng cây, tràn ngập tính nguy hiểm.

Thiếu niên thấy trong đôi mắt xanh hẹp dài của nam tử chợt lóe qua một tia không kiên nhẫn, cũng không nói giỡn nữa, mà là nhẹ nhàng gõ cửa kính, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể đủ làm người bên trong nghe thấy.

Điền Nhiễm đang chuẩn bị lại chọn vài món có thể bỏ vào trong không gian, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm cộc cộc, ánh mắt không khỏi cảnh giác, đem dao ngắn nắm sẵn trên tay, sau đó lặng lẽ hướng cửa đi qua.

Nhìn hai người ngoài cửa , Điền Nhiễm sắc mặt ửng đỏ, nàng hiện tại chính là lâm vào tình huống: một tên trắng trợn táo bạo vào nhà cướp bóc, kết quả nửa đường lại gặp được chủ nhân trở về, một cỗ xấu hổ không khỏi xông lên.

Làm sao Điền Nhiễm biết được điều này ư? Đó là bởi vì nàng vừa mới chú ý tới một tấm hình đặt bên cạnh bàn máy tính, người trong tấm ảnh đó cùng người giờ phút này đang ngồi xổm ngoài cửa lạnh lùng nhìn nàng đều là cùng một bộ dáng.

“Ngượng ngùng rồi, ta cho rằng chủ nhân cửa hàng đã rời đi, cho nên mới tự tiện tiến vào, y phục ta mặc trên người ngươi không cần lo lắng, ta sẽ bỏ tiền mua”

Điền Nhiễm mở cửa ra, hai người họ nhanh chóng tiến vào, lúc này Điền Nhiễm mới rối rít mang theo lời xin lỗi nói.

“Mua? Vậy ngươi ngắt thiết bị theo dõi làm gì?”

Đôi mắt xanh lục của nam tử mang theo tia sắc bén quét về phía Điền Nhiễm.

“Ách... Thực xin lỗi”

Điền Nhiễm nhỏ giọng nói, nàng thật sự không thể nói rằng tôi muốn ngắt thiết bị theo dõi, sau đó đem tất cả đống quần áo của anh đều cất hết vào trong không gian, như vậy thật sự là nàng đang tìm chết.

“Ai! Ngươi không phải Điền gia tiểu thư sao?”

Thiếu niên bên cạnh đột nhiên kinh ngạc nhìn Điền Nhiễm, chủ yếu là lúc này mới mấy ngày không thấy, Điền gia tiểu thư như thế nào lại gầy đi nhiều như vậy, chẳng lẽ là do mạt thế đến nên không được ăn no chăng?