Xúc xích là loại xúc xích vỏ đỏ phổ biến nhất, thiếu niên không biết cách mở nó ra. Ngậm bánh mì trong miệng, cậu ta đang vật lộn với xúc xích. Mễ Lam không nhìn được, liền đưa tay giúp cậu ta mở ra, nhưng cậu bé lại nhìn chằm chằm Mễ Lam như một con hổ nhỏ đang bảo vệ đồ ăn. Mễ Lam cười nói: "Yên tâm, tôi không tranh với cậu, tôi mở ra giúp cậu."
Mễ Lam nói khiến cậu bé đỏ mặt, ngượng ngùng đưa xúc xích cho cô. Mễ Lam theo đường viền xé ra một góc, xé lớp áo đỏ của xúc xích đưa lại cho cậu bé. Xúc xích vừa ra đã có mùi thơm, cậu bé cầm lấy nhìn cũng không nhìn liền miệng to bắt đầu ăn.
Trong khi cậu bé đang ăn, Mễ Lam bắt đầu hỏi về một số tin tức hữu ích. Nếu muốn tìm đột phá hỏi thăm tin tức, tốt nhất trước tiên nên tự giới thiệu, cho nên cô trước tiên tự giới thiệu nói: “ Tôi tên là Mễ Lam, Mễ là họ của tôi, Lam là tên của ta. Tôi biết rằng ngoại hình của tôi khác mọi người ở đây, có thể hơi kỳ lạ, nhưng tôi không phải thứ mà người ta gọi là phù thủy, hôm qua tôi bị lạc, tôi đã ở trong tòa lâu đài cổ đó một đêm để tránh mưa." Mễ Lam nói đến đây, cậu bé vẫn chăm chú gặm thức ăn trong tay, Mễ Lam không chắc cậu ta có nghe không, nên hỏi: “Còn cậu, cậu tên gì?”
Cậu bé hừ một cái và nói: "Người trong thị trấn gọi tôi là tên trộm, tên khốn, hoặc con hoang, tùy cô muốn gọi gì thì gọi."
Câu trả lời của cậu ta khiến Mễ Lam hơi ngượng ngùng, nhưng người ta không muốn nói về chuyện đó nên cô cũng ngại hỏi thêm. Cô lại hỏi: " Đúng, cậu có biết ngày hôm nay không?"
“Ngày 12 tháng 5 năm 567,” cậu bé đáp.
Mễ Lam gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy ai là người lãnh đạo ở đây?” Mễ Lam không biết hệ thống chính trị ở đây là như thế nào, không biết là vua hay nữ hoàng hay thủ tướng hay tổng thống các kiểu, vì vậy trực tiếp thay thế nó bằng người lãnh đạo hỏi một lần. Cậu nhóc hiển nhiên không hiểu ý của Mễ Lam, khó hiểu nhìn cô. Vì vậy, cô giải thích một lần nữa: " Ừm, nghĩa là ai trong số các người có quyền định đoạt, người lớn nhất."
Lúc này, cậu bé đã ăn xong đồ trong tay, cậu ta vỗ nhẹ vụn bánh mì trên tay, nói: "Tất nhiên nhà vua có quyền quyết định, Anniruvis đệ tam. Thị trấn Adley thuộc về đất phong của hoàng tử Adonis, nhưng nghe nói hoàng tử gầy yếu nhiều bệnh, đã nhiều năm không có người gặp qua, không biết có còn sống hay không, cho nên trong trấn này, lớn nhất chính là trưởng trấn.” Sau thiếu niên nói xong lại nhìn Mễ Lam, khuyên nhủ: "Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Cô nói mình không phải là phù thủy, nhưng sẽ không ai tin đâu. Cô có biết thị trấn đối xử với phù thủy như thế nào không? Họ trói các phù thủy trên cây cột lớn ở giữa quảng trường thị trấn bị thiêu chết."
Sắc mặt Mễ Lam trong nháy mắt trở nên khó coi, trước đây cô thương hại chàng trai trước mặt, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô mới là người đáng thương chân chính. Chàng trai dù nghèo một chút nhưng tính mạng không gặp nguy hiểm, mà cô ở đất nước xa lạ này, ngôn ngữ và màu da khác với đại chúng, cô một phụ nữ kiếm sống như thế nào đây? Sợ rằng dù cô có đi làm kỹ nữ, người ta còn ghét bỏ dung mạo cô kỳ quái.
Nhìn về tương lai của chính mình, Mễ Lam chỉ cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm, bèn hỏi lại cậu bé: “Nếu muốn rời khỏi thị trấn này để đến thị trấn gần nhất thì phải đi như thế nào? Làm sao mới thuê được xe ngựa?"
Thiếu niên xua tay nói: "Cô đừng nghĩ, nơi này rất xa, đi xe ngựa nhanh nhất cũng phải hai ba ngày, còn cô, không ai cho cô thuê xe ngựa, chỉ cần cô lộ diện trên đường liền bị tóm thiêu chết. Cho dù đi tới trấn bên cạnh, cũng sẽ bị người nơi đó xem như phù thủy bắt lại."
Mễ Lam nói với giọng oán giận: "Hoàng tử Adonis của các người có phải đặc biệt không được yêu thích không? Hoặc làm thế nào lại phân một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy làm đất phong?"
Thiếu niên bật cười thành tiếng nói: " Cô thì biết cái gì? Hoàng tử đất phong rất lớn, Adley bất quá chỉ là một hạt vừng trên bánh mì mà thôi."
Mễ Lam thở dài, không đi được, cô bắt đầu nghĩ biện pháp khác. Điều Mễ Lam hy vọng nhất là được trở về thế giới ban đầu của mình, nhưng bản thân xuyên qua như nào cô cũng không biết. Cô đi bộ đến nơi đó với người bạn thân, rồi cô đứng đó nhìn bạn thân của mình tiến lên vài bước rồi ngồi xổm xuống. Cô đứng đó không nhúc nhích, theo lý thuyết tức là cô xuyên qua trong khi đứng yên, thật là nằm không cũng trúng đạn mà. Nếu vận dụng tư duy ngược, cô tự mình tìm ra tọa độ ban đầu, đứng đó cho đến thời điểm thích hợp và sẽ đạt đến trạng thái thiên thời địa lợi nhân hoà, nói vậy có lẽ cô vẫn còn hy vọng quay trở lại. Khó khăn! Quá khó! Chưa kể có tìm được vị trí ban đầu hay không, làm sao có thể tìm được thời gian đó? Đây có thể là một chuyện hy hữu cách hàng trăm năm mới có một lần.
Chẳng lẽ chỉ có thể ở chỗ này chờ bị thiêu chết sao? Hoặc là cô nên trực tiếp đến nhờ phù thủy, nhưng cô không phải là phù thủy thực sự, cho dù cô có đến đó, cô vẫn là một loại khác. Hay băng qua đại dương và lênh đênh quau về phương Đông? Có khi trôi nổi đến Hàn Quốc hay Nhật Bản. Nghĩ đến đây, Mễ Lam lắc đầu, cô nhất định điên rồi mới có những ý nghĩ kỳ quái này, quan trọng nhất là nghĩ xem bước kế tiếp nên làm gì.
Ngay khi không có cách gì, một cô gái xuất hiện trong con hẻm này. Cô gái trông rất cẩn thận, vừa đi vừa ngoái đầu lại xem có ai đi theo không. Mễ Lam hơi lo lắng khi thấy cô gái bước nhanh về phía mình, nhưng nhìn bộ dạng cô gái cũng không muốn phải kẻ xấu. Cô gái nhìn khoảng mười tám, mười chín tuổi, mái tóc dài màu vàng nhạt buộc sau đầu, sống mũi thẳng, lông mày nhô cao, đôi mắt sâu, đôi môi hơi dày nhưng rất gợi cảm, một cô gái như vậy ở nước ngoài trong mắt mọi người hẳn rất đẹp.
Thấy Mễ Lam hơi lo lắng, cô gái chủ động nói: "Đừng sợ, tôi ở đây để giúp cô. Tên tôi là Bella, tôi sống ở thị trấn này. Tôi đã theo cô kể từ khi tôi nhìn thấy cô ở đó, đừng lo lắng, tôi đi rất cẩn thận, sẽ không có ai theo dõi tôi đâu. Người dân trong thị trấn nói rằng cô đến từ Lâu đài Milo, điều đó có đúng không?
Mễ Lam chậm rãi gật đầu, rồi đáp: “ Tôi chỉ ở đó một đêm, không phải như người ta nói là phù thủy.” Rồi lại nói: “ Tôi tên Mễ Lam, vô tình lạc vào khu rừng đó, lại gặp cơn mưa đêm qua, bất đắc dĩ phải ở lại. Cô có thể giúp tôi rời khỏi đây không?"