Chương 7

Mễ Lam theo bản năng lùi lại mấy bước, lúc này, một cậu bé thoạt nhìn chỉ khoảng bốn, năm tuổi chỉ vào cô hét lớn: " Cô ta từ trong lâu đài ác ma tới, xe ngựa của ác ma đưa cô ta tới đây. Đúng! Ta nhìn thấy bọn họ, cô ta là phù thủy!" Nói xong, cậu bé nhặt một hòn đá dưới đất ném về phía Mễ Lam.

Đương nhiên, đứa trẻ ném không chính xác, vì vậy nó đã lệch khỏi Mễ Lam rất xa và rơi xuống đất. Tuy nhiên, lời nói của đứa bé đã thu hút sự chú ý của những người này, và họ bắt đầu xì xào bàn tán: "Ni Á nói đúng, làm sao có thể có một người tóc đen mắt đen? Nhìn cô ta ăn mặc thật kỳ lạ, nhất định là phù thủy được ác quỷ phái tới, sẽ mang lại xui xẻo cho thị trấn."

Người trong thị trấn nói tiếng Anh không rõ ràng như người trong lâu đài, dường như họ còn có một số điểm nhấn nên Mễ Lam rất khó nghe. Cuối cùng khi cô nhận ra những người này đang nói về điều gì, họ đã bao vây cô. Những chàng trai trẻ đó cầm trên tay nhiều dụng cụ khác nhau và dường như họ vội vã chạy tới trước khi hoàn thành công việc của mình. Có những thanh gỗ và chổi tùy tiện nhặt được, cũng như búa cho thợ rèn, đòn gánh rất nhiều loại. Mỗi người đều mang sát khí trên mặt, nhưng không dám manh động vì thân phận nữ phù thủy của Mễ Lam, nên hai bên cứ thế giằng co.

Mễ Lam giơ hai tay ra hiệu đầu hàng và nói: "Tôi không phải là phù thủy mà bạn đã đề cập. Tôi chỉ ở lại lâu đài Milo một đêm. Tôi muốn hỏi thăm một chút cách rời khỏi đây. Xin hãy tin tôi, Tôi không có ác ý."

Trong đám người có người hét lớn: “Đừng tin mụ ta, phù thủy có thể khiến người ta mê muội.” Nói xong, những người đó liền xông lên phía trước.

Mễ Lam sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như này. Cô theo bản năng lấy tay che đầu, trong lúc hoảng loạn bị đánh nhiều chỗ, đau thấu xương, không biết có bị gãy xương gì không, trên mặt hình như có chất lỏng ấm áp, hình như cũng bị thương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ bị đánh chết tươi! Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, cô đang ở biên giới chuẩn bị sụp đổ tựa hồ như được tiếp thêm một chút sức mạnh, cô cắn chặt răng, nhắm mắt liều mạng đẩy đám người ra, chật vật gạt ra một con đường sống chạy trốn. Lúc này, cô hoàn toàn được chống đỡ bởi khát vọng sống sót, cô biết nếu mình chạy chậm, cô sẽ chết. Vì vậy, cô chạy nhanh đến mức không nhìn đường, cô chỉ chạy về phía trước một cách mù quáng, khi nhìn thấy giao lộ thì rẽ vào.

Chạy không biết bao lâu, tiếng la hét cùng tiếng bước chân phía sau dần dần nhỏ lại, Mễ Lam thở hổn hển, cô có thể nghe rõ ràng tiếng thở gấp của bản thân, giống như người đang đang vùng vẫy sắp chết vậy. Cô quay lại nhìn, nhưng người đuổi theo phía sau cô không đuổi theo nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai chân nhũn ra, cứ như vậy ngã xuống đất. Sau khi Mễ Lam ngã xuống đất, cô không còn sức để đứng dậy nữa, tim đập gần như vọt ra khỏi l*иg ngực, cổ họng tanh nồng, bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra một ngụm máu, xương cốt đau nhức, như thể chúng đã vỡ nát.

Mễ Lam chỉ nằm bất động trên mặt đất một lúc lâu, bây giờ chỉ cần có người đi qua, kể cả một đứa trẻ, đều có thể dễ dàng gϊếŧ chết cô. Cô lặng lẽ đợi bản thân hồi phục từ trong cơn thở dốc sau cuộc vận động dữ dội, lúc này mới chống đất mạnh mẽ đứng dậy. Khi cô đứng dậy, kéo vào vết thương trên người, giờ phút này những giọt nước mắt mà cô đã nhịn bấy lâu liền trào ra. Cô khóc không ngừng trong con hẻm nhỏ sâu này, khóc đến tê tâm phế liệt. Sự hoảng sợ và lo nghĩ bị kìm nén liên tiếp mấy ngày qua giờ đây lại bộc phát ra ngoài, khiến cô khó có thể nhìn thấy ánh sáng hy vọng của tương lai.

Mễ Lam đã khóc rất lâu trong con ngõ vắng vẻ và u tĩnh này, cho đến khi không thể chảy một giọt nước mắt nào nữa, cô mới nức nở trở về với thực tại. Cô đánh giá sơ qua con hẻm này, vừa cũ vừa bẩn, gần như không có người đi bộ qua lại, cô đoán đây nhất định là khu ổ chuột gì đó, hoặc đơn giản là bị bỏ hoang. Bây giờ cô cũng không biết mình cách cửa trấn bao xa, lúc chạy không nhìn đường nên bây giờ lạc đường.

Ngay lúc Mễ Lam đang nhìn xung quanh, bóng một người thiếu niên nhỏ gầy từ bóng tối đi ra. Đó là một cậu bé trông không quá mười sáu mười bảy tuổi. Cậu ta mặc một bộ quần áo bẩn thỉu còn cũ nát, đôi giày của cậu ta cũng rách lộ ra các ngón chân, và một trong những chiếc giày của cậu ta cũng bị bẩn. Chàng trai ánh mắt lạnh lùng nhìn Mễ Lam, giọng không cao không thấp nói: “Đây là chỗ của tôi, mời cô rời đi, nếu không tôi sẽ nói với những người đó là cô ở đây.”

Mễ Lam sợ hãi nói: "Đừng! Đừng nói cho bọn họ biết! Bọn họ sẽ gϊếŧ tôi!" Giờ phút này cô nhìn thiếu niên, giống như lúc đầu những người trong trấn nhìn coi, tràn đầy sợ hãi.

“ Cô sẽ mang đến rắc rối tới.” Nói xong, cậu ta đi tới đẩy Mễ Lam ra. Cậu ta đẩy không mạnh, nhưng Mễ Lam lúc này vô cùng yếu ớt đứng bây giờ cũng rất miễn cưỡng, cho nên cậu ta chỉ đẩy nhẹ một cái, Mễ Lam lại ngã nhào ra đất. Thiếu niên hiển nhiên không ngờ tới kết quả như vậy, trên khuôn mặt non nớt cực nhanh hiện lên một tia lúng túng, cũng rất nhanh bị cậu ta dùng lửa giận che lấp, hướng Mễ Lam quát: “Nhẹ nhàng đυ.ng một cái liền ngã , thật là vô dụng! "

Mễ Lam cười khổ một tiếng, sau đó dùng sức đứng lên. Cô nhìn đứa trẻ trông giống như một đứa trẻ ăn xin, cho dù có gia đình cũng sẽ không khá giả hoặc sẽ là một đứa trẻ không được coi trọng, nhưng đó vẫn người không ngờ tới nhất lại đáng tin cậy nhất. Suy nghĩ một lúc, Mễ Lam lấy từ trong ba lô sau lưng ra một ổ bánh mì và một cái xúc xích. Đây là cô chuẩn bị cho bữa ăn dã ngoại khi leo lêи đỉиɦ núi, nên trong ba lô có một ít đồ ăn thức uống nhưng không nhiều. Một tay cầm ổ bánh mì, một tay cầm xúc xích, Mễ Lam hỏi chàng thiếu niên: "Có đói không? Nếu tôi đổi ổ bánh mì và giăm bông, cậu có đồng ý cho tôi trốn ở đây một lúc không? Cái túi này vẫn còn nguyên chưa mở, còn chưa hết hạn, tôi vốn chuẩn bị cho chính mình ăn."

Cậu bé nhìn đồ ăn trong tay Mễ Lam theo bản năng nuốt nước miếng một cái, động tác này ngay cả chính cậu ta cũng không biết. Cậu ta có vẻ rất mâu thuẫn, cau mày suy nghĩ rất lâu, lâu đến nỗi hai bàn tay đang giơ lên

của Mễ Lam đã có chút ê ẩm. Nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của thức ăn ngon , và nói: "Được, nhưng chỉ hôm nay thôi, cô phải rời đi trước bình minh ngày mai."

Mễ Lam không ngờ câu ta lại là người có thể thương lượng điều kiện như vậy, nhưng bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác. Trong ba lô của cô vẫn còn một ít thức ăn, nếu không đủ có thể đổi thêm một ngày. Nghĩ đến đây, cô nói: “Vậy thì được.” Mễ Lam vừa dứt lời, cậu bé đã giật lấy thức ăn trên tay cô, xé túi bánh và bắt đầu ngấu nghiến.