Chương 14

Maxwell bước đến một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó chỉ vào một chiếc ghế khác ra hiệu cho Mễ Lam ngồi xuống. Ông ấy lên tiếng trước: “Nghe nói Mễ Lam tiểu thư có chuyện muốn tìm tôi?”

"Tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền hai ngày qua, nhưng ngài hẳn đã thấy hoàn cảnh của tôi. Không có gì phải che giấu. Bây giờ tôi thực sự không có nơi nào để ở. Là như thế này, một người bạn của tôi muốn tôi chuyển cái này giao cho chủ nhân nơi đây, nhờ anh ta chăm sóc cho tôi một chút." Mễ Lam vừa nói vừa lấy trâm hoa từ trong ba lô ra. Thật ra Mễ Lam muốn nói chuyện trực tiếp với chủ nhân ở đây, nhưng theo quan sát trước đó, quản gia Maxwell dường như quán xuyến mọi công việc trong lâu đài, nếu muốn gặp chủ nhân thực sự thì phải thông qua ông ta. Vì vậy Mễ Lam không thể làm gì khác hơn là lùi lại mà nói chuyện với ông ta.

Sau khi nhận lấy, Maxwell thưởng thức nó một lúc rồi hỏi Mễ Lam: "Bạn à? Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải Mễ Lam tiểu thư mới đến đây sao? Tại sao cô lại có bạn?"

Mễ Lam ngượng ngùng cười cười nói: "Chỉ vừa mới quen biết thôi. Cô ấy nói rằng chủ nhân ở đây nhìn xong sẽ tự nhiên hiểu rõ. Ngài có thể vui lòng chuyển cái này cho chủ nhân ở đây được không?" Mễ Lam nhìn sắc mặt Maxwell, cố đọc ra thứ gì đó trong đó khuôn mặt của ông ta, nhưng không thể nhìn thấy gì trên khuôn mặt cứng nhắc của ông ta. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Ở đây có thiếu người không? Tôi có thể làm việc ở đây không? Nhưng ngài yên tâm, sau khi tìm đường về nhà, tôi sẽ không trơ trẽn ở lại đây đâu." Khi Daisy đưa cho cô quần áo, cô đã có ý tưởng này. Cô không có nơi nào để đi và chỉ có thể ở lại, nhưng ăn uống chùa ở nhà người khác dù sao cũng không thoải mái. Tốt hơn hết là tìm một công việc để làm, đồng thời chầm chậm tìm đường về.

Maxwell kinh ngạc nhìn Mễ Lam, trầm ngâm nói: "Những chuyện này tôi không quyết định được, phải hỏi chủ nhân mới có thể quyết định. Tôi tạm thời giữ trâm hoa này có tiện hay không?"

"Đương nhiên, vậy phiền toái ngài, cái gì tôi đều có thể làm, không thua gì người giúp việc của ngài ở đây."

Sau đó, Maxwell rời đi, ban ngày ai cũng có việc riêng của mình, Mễ Lam cũng không dám một mình đi loanh quanh trong lâu đài, sợ vô tình vi phạm điều cấm kỵ nào đó. Thế là Mễ Lam ở trong phòng cả ngày, xem như đang dưỡng thương. Ban đầu cô muốn ngủ, nhưng chiếc áo nịt ngực quá chặt, thở dốc đều tốn sức, nơi nào có cảm giác buồn ngủ được chứ. Cho nên cô chỉ ngồi ngẩn người trên ghế, cửa sổ bị rèm che, không cần nhìn phong cảnh. Khoảng chạng vạng tối, Maxwell truyền đến câu trả lời chắc chắn.

Daisy mang bữa tối của Mễ Lam gõ cửa, Mễ Lam nói "Mời vào", Daisy đẩy cửa bước vào. Trong khi đặt bữa tối lên bàn, cô ấy nói, "Maxwell tiên sinh, mời cô xuống tầng một chuyến sau bữa tối."

“Ông ấy đồng ý à?” Mễ Lam một tay cầm nĩa, một tay cầm dao, khẩn trương nhìn Daisy, điều này khiến Daisy có cảm giác nếu trả lời sai cô ấy sẽ bị băm vằm ăn tươi nuốt sống. Daisy nghiêm túc hồi đáp: "Em cũng không biết cái gì đồng ý hay không đồng ý, Maxwell tiên sinh chỉ nói để cô đi xuống một chuyến, cụ thể, chỉ sợ cô phải tự mình đi hỏi ông ấy."

Mễ Lam giải quyết sạch thức ăn trên đĩa trong hai, ba miếng, quá trình này đơn giản là thô tục không chịu nổi trong mắt Daisy. Sau khi tùy tiện lau miệng, Mễ Lam nói với Daisy: "Mau dẫn tôi đến gặp ông ấy, tôi không thể đợi được nữa."

Mễ Lam theo Daisy đến phòng tiếp khách buổi sáng kia, Daisy đóng cửa lại khi cô ấy đi ra. Lúc này đã là buổi tối, trên tường giá nến cũng đã thắp lên, trong phòng này có chừng sáu bảy cái giá nến, chiếu sáng cả gian phòng. Giá đỡ nến vẫn là hình dạng của dã thú trước đây, những con mắt làm bằng hồng ngọc được khảm khắp nơi trong lâu đài, như thể chúng đang giám thị những người ở đây.

Maxwell tiên sinh mời Mễ Lam ngồi xuống trước mặt mình, chậm rãi nói: “Tôi đã cho chủ nhân xem trâmhoa kia, chủ nhân nói rằng dù Mễ Lam tiểu thư có sống ở đây bao lâu thì mọi người trong lâu đài Milo cũng sẽ đối xử tiểu thư như khách quý, phải biết, nơi này đã nhiều năm không có khách tới thăm."

“Vậy ngài có hỏi về công việc tôi đề cập không?” Mễ Lam vội vàng hỏi.

"Vâng, tất nhiên là tôi đã hỏi. Sau khi chủ nhân nói như vậy, tôi đã chuyển lời mong muốn của Mễ Lam tiểu thư cho ngài ấy." Nói đến đây, Maxwell nhìn Mễ Lam đầy ẩn ý rồi nói tiếp: "Cô cũng thấy đấy, chúng tôi không cần thêm nhân lực. Nhưng Mễ Lam tiểu thư là do người quen giới thiệu, chủ nhân cũng không tiện bác mặt cô.Thế là, tạm thời tìm cho cô một việc, nhưng không biết cô có muốn nhận hay không?"

Mễ Lam vội vàng hỏi: “ Là việc gì?” Maxwell nói một vòng lớn như vậy, luôn khiến Mễ Lam có chút bất an.

" Ừm, nói chung, công việc đó có thể được coi là một người giúp việc, nhưng công việc dễ dàng hơn nhiều. Đó là ... chăm sóc, ừm, dã thú trong lâu đài này. Đúng vậy, có một dã thú sống trong lâu đài này. Nghe chủ nhân nói hai người đã gặp nhau rồi phải không? Mễ Lam tiểu thư sẵn sàng chăm sóc anh ấy cho chủ nhân chứ?" Thái độ Maxwell khác thường, nói lắp.

"Cái gì?" Mễ Lam có chút mất bình tĩnh hét lên: "Muốn tôi chăm sóc con thú háo sắc đó à? Ông đùa tôi à? Chủ nhân ở đây không biết thú cưng của anh ta… có đam mê đặc biệt sao?"

“Khụ.” Maxwell hắng giọng nói: “Tiểu thư đừng kích động, quý cô trẻ tuổi xin hãy chú ý lời nói của mình, một quý cô sẽ không lớn tiếng như vậy. Thật ra chủ nhân cũng không có ép buộc co, cô hoàn toàn có thể chọn tiếp tục sống ở đây, không cần làm việc. Tin tôi đi, mọi người ở lâu đài Milo đều chào đón cô. Cô Daisy luôn kể cho tôi nghe về cô, nói rằng cô là một người đáng yêu."

Mễ Lam không bao giờ tưởng tượng được rằng nó sẽ như thế này, ăn không ở không hoặc chăm sóc con thú dâʍ ɖu͙© đó. Cô chán chường ngồi trở lại ghế, một lúc sau mới nói: “Có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?”

“Đương nhiên có thể, cô không càn vội trả lời, trước tiên ở lại một thời gian ngắn rồi lại nói.” Maxwell nói: “Đúng rồi, chủ nhân nói cô ở chỗ này có lẽ sẽ nhàm chán, cho nên nếu như không có việc gì làm , cô có thể đi phòng đọc sách ở tầng hầm đọc sách, nơi đó có rất nhiều sách, có thể có thể vượt qua những ngày nhàm chán."

Mễ Lam ủ rũ gật đầu nói: "Đa tạ chủ nhân giúp tôi, anh ấy thật là một người tốt."

Maxwell nói: “Đã muộn rồi, Mễ Lam tiểu thư, nếu cô không có việc gì thì chuẩn bị nghỉ ngơi đi.” Ông ta vừa nói vừa đi tới cửa, đột nhiên quay sang nói với cô: “ Đúng rồi, tốt hơn hết rồi buổi tối không nên ở trong lâu đài đi loanh quanh mới tốt." Mễ Lam nghe câu cuối cùng có vài phần cảnh cáo, không biết có phải là ảo giác của cô hay không.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn.” Mễ Lam đáp.