Chương 13

Mễ Lam trở lại giường, kéo chăn lên đắp lên người, mở to mắt nhìn màn che trên đầu cho đến sáng. Những tấm rèm nặng nề che bớt ánh nắng bên ngoài, Mễ Lam nhận ra trời đã sáng khi nghe thấy tiếng gõ cửa. Daisy hỏi ngoài cửa: “Mễ Lam tiểu thư dậy chưa?”

Mễ Lam đáp: "Tôi tỉnh rồi, vào đi."

Sau khi Daisy mở cửa bước vào, cô đặt bữa sáng sang một bên và nói: "Để em bôi thuốc cho cô, vết thương trên người cô bôi một lần cũng không thể lành được." Thấy Mễ Lam gật đầu đồng ý, Daisy ngồi xuống bên cạnh bôi thuốc cho cô, hỏi: "Lần này cô định ở đây bao lâu?"

Mễ Lam nghĩ đến chuyện sáng hôm qua mình cáo từ rời đi, buổi tối lại trở về quấy rầy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ngượng. Nghĩ đến dã thú đêm qua, cô do dự không biết có nên sống ở đây hay không. Dã thú đó dường như không làm tổn thương ai, nhưng đam mê của nó khiến cô hơi khó chấp nhận. Nhưng so với đám người đáng sợ trong thị trấn, cuộc sống trong lâu đài rõ ràng là thoải mái hơn. Cô thở dài, hỏi: "Daisy, cô cảm thấy chủ nhân của cô sẽ cho phép tôi lưu lại nơi này bao lâu?"

Daisy nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đáp: "Không biết, cái này tiểu thư có lẽ là đi hỏi Maxwell tiên sinh. Nhưng tôi không nghĩ chủ nhân lại là loại người keo kiệt, cho nên cô có thể yên tâm."

Mễ Lam thầm nghĩ: Trên đời này thật sự có đại gia có thể miễn phí nuôi mình sao? Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cô có biết Maxwell tiên sinh ở đâu không? Tôi ăn xong có thể nói chuyện với ông ấy được không?"

“Đương nhiên, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.” Daisy nói: “ Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với cô, quần áo của cô chúng em lại đem đi giặt rồi, nhưng thực sự quá rách, không còn hình dáng nữa, không thể sửa được nữa. Em sẽ lấy cho cô một bộ quần áo mới mà chúng em mặc. Được không?"

“Đương nhiên, làm phiền cô, còn có, cám ơn cii.” Mễ Lam chân thành nói.

“Cô thật quá khách khí.” Sau khi Daisy bôi thuốc cho Mễ Lam xong, liền để cô ăn cơm một mình trong phòng, còn bản thân đi lấy quần áo. Có lẽ ước lượng thời gian Mễ Lam ăn cơm, Mễ Lam vừa ăn xong thì cô ấy quay lại. Daisy mở bộ quần áo trên tay đặt lên giường, hỏi Mễ Lam: “ Cô thấy cái này được không?”

Nhìn quần áo trên giường, Mễ Lam chợt nảy ra một ý. Cô nói, "Tất nhiên, cô có thể chỉ cho tôi cách mặc nó không? Tôi chưa bao giờ mặc những thứ như thế này trước đây."

Daisy hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại cô ấy cũng hiểu vì cách ăn mặc kỳ quặc của Mễ Lam. Cô ấy bảo Mễ Lam đứng dậy, rồi cầm chiếc áo nịt ngực mắc cho Mễ Lam, kéo dây thắt chặt từng chút một rồi nói: “ Cô còn vết thương, mặc áo nịt ngực em không kéo quá chặt."

“Được, ai u ──” Mễ Lam kêu lên một tiếng nói: “ Sắp siết chết tôi, thả lỏng thả lỏng ra, không phải nói sẽ không siết chặt sao?”

"Đây đã là gì? Em còn chưa bắt đầu." Daisy nói.

Mễ Lam đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, nói: “Mau nới lỏng ra, để nó trở về trạng thái không siết chặt là được rồi.”

"Cái này làm sao có thể? Dáng người của cô tốt như vậy, dùng áo nịt ngực bó sát lại hiệu quả sẽ tốt hơn, kiên trì một chút, em cam đoan hiệu quả cô nhất định sẽ hài lòng." Daisy nói, dường như quên Mễ Lam còn bị thương, cô ấy cứ thắt chặt dây áo nịt ngực, nóng lòng cho Mễ Lam thấy hiệu quả. Vừa nói: "Ai, nếu cô nương có váy đẹp thì tốt biết mấy. Dáng người như đồng hồ cát như vậy, nhất định sẽ mê chết người."

"Không được, tôi không thở được. Cô nhanh thả lỏng ra." Mễ Lam vươn hai tay ra sau lưng tháo dây buộc, một bên hét lớn: "Daisy, làm ơn thương tôi, thả cho tôi một con đường sống."

"Ai nha, đừng nháo, cô không biết, những quý tộc tiểu thư kia đều buộc chặt nịt ngực. Vì làm eo thon hơn, mấy ngày không ăn cơm. Còn những quý tộc quý ông kia, họ yêu thích nhất chính là một quý cô thanh tú mảnh mai, xu hướng thời trang hiện nay là đi được vài bước lại nghỉ một chút." Daisy huyên thuyên.

Mễ Lam đâu biết rằng dã thú mà cô nhìn thấy đêm qua đang lười biếng nằm trên đệm nhung mềm mại, đầu gác lên hai chân trước, đôi mắt khép hờ nhìn chằm chằm vào chiếc gương nhỏ trước mặt. Mà trên gương là khuôn mặt nhăn nhó của Mễ Lam. Dã thú dùng móng vuốt gãi gãi lỗ tai, khóe miệng hơi nhếch lên, tựa hồ đang cười nhạo Mễ Lam.

Bên Mễ Lam, dây áo nịt ngực đã nằm trong tay Daisy, cô chống cự mấy lần cũng không được, chỉ có thể để Daisy siết chặt chiếc áo nịt ngực từng chút một. Sau đó cô cúi đầu nhìn bộ ngực mình một cup lại một cup tăng lên, cô muốn khóc nhưng không có nước mắt. Cuối cùng, hơi thở mong manh nói: "Daisy, tôi còn bị thương, cô tha cho tôi đi."

Khi Daisy nghe thấy điều này, cô ấy kêu lên rồi thu tay lại. Cô ấy có chút ngượng ngùng lè lưỡi nói: " Nhất thời xúc động nên quên mất, vậy hôm nay tới đây, chờ vết thương của cô lành hẳn em giúp cô thắt lại. Sau đó để thợ may may cho cô một chiếc váy thật đẹp, bộ ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ uyển chuyển vừa đủ ôm chắc chắn sẽ khiến những người phụ nữ kia phải ghen chết." Daisy khoanh tay tay trước ngực, như thể cô ấy đã bắt đầu mong chờ cảnh tượng lúc đó.

Mễ Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vội vàng chống tay lên cột giường ổn định thân hình. Nhưng Daisy lại từ bên cạnh kêu lên: "Đúng đúng đúng, chính là loại cảm giác này. Giờ phút này, thật sự nên có một quý ông ở bên cạnh cô, sau đó ôm cô vào trong ngực. Ôi, cái cột giường này thật sự là sát phong cảnh."

Mễ Lam nhịn không được liếc cô ấy một cái, thầm nghĩ: Daisy à, đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi phải không? Cô có biết bên ngoài mọi người nói gì về lâu đài của cô không? Làm gì có quý ông nào dám đến đây? Vừa phàn nàn, Mễ Lam vừa học cách mặc váy với Daisy. Thay đồ xong, Daisy đẩy Mễ Lam lại bàn trang điểm, nhanh chóng chải đầu cho cô. Sau khi mọi việc ổn thoả, Mễ Lam bước đến chiếc gương lớn trong phòng tắm, xoay người nhìn lại diện mạo mới của mình. Bất kể cô nhìn như thế nào đều cảm thấy dễ nhìn, cô không thể không mỉm cười ngọt ngào với mình trong gương.

Vì Daisy vẫn đợi ở bên ngoài để đưa cô đi gặp Maxwell tiên sinh, nên Mễ Lam không dám tự kỉ quá lâu, cô bước ra khỏi phòng tắm, đi một đôi giày da mới tinh rồi theo Daisy ra ngoài. Trước khi đi, cô nhặt chiếc ba lô mang đeo lên người. Khi xuống dưới tầng, cô thấy Maxwell tiên sinh đã đợi sẵn ở đó, khi nhìn thấy Mễ Lam, ông ấy làm động tác “xin mời” ra hiệu cho Mễ Lam đi theo mình vào phòng.

Căn phòng giống như một phòng khách lớn trang trọng, với những bức tranh tường phong phú. Không có bàn, chỉ có một chiếc bàn cà phê thấp cạnh lò sưởi, xung quanh là một vài chiếc ghế trông có vẻ thoải mái. Lưng ghế rất cao, rất kỳ lạ. Trong phòng này có mấy cái cửa sổ cao từ trần đến sàn, rèm cửa đều mở, ánh nắng ấm áp chiếu vào, khiến người ta tự nhiên thư thái.