Sáng sớm, trên giường đột nhiên có một cái đầu đen thùi lùi ngóc dậy, tóc dài tán loạn nhìn không thấy mặt. Vệ Thanh dùng tay cào tóc che mắt nàng, tiếng từ trong cổ họng cũng khàn khàn lầm bầm :
-A, đau đầu quá, đây là đâu đây ?
Đường Vi đứng trước gương chỉnh trang lại áo sơ mi trên người, ngữ khí không thể nào lạnh hơn :
-Còn là đâu nữa Vệ tiểu thư, ngươi nghĩ có cái soái ca nào đưa ngươi về thị tẩm nữa sao.
Vệ Thanh nhận ra chủ nhân đáng sợ của giọng nói này, không thèm đáp lại nàng, vẫn là nhẫn nhịn đi. Nàng hai tay đều ôm lấy đầu, lăn qua lăn lại một chút liền ngẩng lên nhìn nữ nhân bộ dáng đoan trang kia, ngữ khí trêu đùa :
-Đường mỹ nhân lại đây hôn ta một cái đi, sáng sớm nhìn thực hấp dẫn nha.
Đường Vi ngừng động tác trên tay, lạnh lùng xoay đầu lại, ánh mắt khinh bỉ liếc về phía nữ nhân nằm tại bên giường :
-Vệ tiểu thư đây là yêu thích nữ nhân sao ? Thất tình nên đầu óc có chút không bình thường à.
-Ta đây thất tình cũng sẽ không thay đổi tính hướng, bất quá nếu là Đường mỹ nhân xinh đẹp đây, ta bản thân liền nghĩ lại.
Vệ Thanh chính là không biết nữ nhân trước mắt là đang trầm mặc suy nghĩ cái gì, nàng chỉ nhất thời trêu đùa một chút mà thôi a.
Đường Vi trầm mặc nhìn bản thân trong gương một chút, không do dự xoay người đi đến bên giường liền ngồi xuống :
-Ngươi... lại đây hôn ta một cái đi.
Vệ Thanh cả người nằm trên giường liền cả kinh bật dậy, trợn mắt xinh đẹp hoảng hốt nhìn Đường Vi :
-Ngươi đây là động tâm với ta sao ? Bản tiểu thư biết mình đẹp, bất quá như vậy cũng có hơi bất ngờ đi.
-Ta nói ngươi liền làm, không thì thôi. - Đường Vi hơi hơi nhíu mày, ý tứ muốn đứng dậy lại bị Vệ Thanh cười haha kéo lại cánh tay
Vệ Thanh hít một hơi dũng khí, ây gu, bạn thân nàng muốn hôn thì liền hôn một chút, nàng cũng không mất gì. Vệ Thanh nghiêng người, chậm rãi nhắm trúng môi Đường Vi liền dũng cảm hôn xuống. Dây dưa một chút liền chậm rãi rời ra, hứng thú nhìn biểu tình Đường Vi đối diện.
Đường Vi một chút cũng không nhúc nhích, lông mày không hiểu vì sao càng ngày càng nhíu chặt, sau đó lạnh lùng ánh mắt nhìn Vệ Thanh một chút liền mở miệng :
-Không khác gì Lã Khánh cho lắm, chết tiệt ngươi còn chưa đánh răng. Cút ngay cho ta.
-Gì mà không khác gì Lã Khánh, môi ta chắc chắn mềm hơn của hắn, Đường tiểu thư là khinh người quá đáng sao. Ai đời lại như ngươi, hôn môi gì mà cứng ngắc như vậy, một cái đỏ mặt cũng không chịu hồng lên hộ người khác. Ta hôn cái gương cũng cảm thấy dễ chịu hơn. - Vệ Thanh lầm bầm một tràng, chậm rãi từ trong chăn đứng lên, một chút cũng không để ý biểu tình càng ngày càng bối rối của Đường Vi bên cạnh
Đường Vi hai tay đều xoắn lại với nhau, có chút khó nói nhìn Vệ Thanh còn đang đánh răng trong phòng tắm. Hai tai không tự chủ được liền hồng lên khả ái. Nàng là nghĩ tới cái kia hôn môi cùng Mạc tổng nàng cư nhiên còn phát ra tiếng, xấu hổ thẹn thùng gì cũng đều lộ ra mặt. Có phải hay không Mạc tổng nhìn ra.
Vệ Thanh từ bên trong phòng tắm uể oải ngó đầu ra, đột nhiên nói :
-Ta nói này Đường Vi, hôm qua ta mơ màng hình như nhìn thấy Mạc tổng nhà ngươi.
Đường Vi hiện tại nghe thấy cái tên này cả người không tự nhiên bị chấn kinh, cau mày nhìn về phía nữ nhân kia gằn giọng :
-Ngươi là nhìn nhầm, ngươi say gần chết thì nhìn được cái gì.
-Không hiểu sao ta có cảm giác như vậy, còn mơ tới được đi một cái xe thực đẹp mắt. Còn có Mạc tổng mỹ nhân tiêu sái nhìn ta. Ngươi nói có phải vì ta hấp dẫn hay không ? haha...
Đường Vi không nói hai lời, dùng ánh mắt lăng trì nàng một chút, sau đó vươn tay cầm lấy chiếc quần jean của Vệ Thanh không kiêng nể ném về phía nàng.
-Ta đi làm. Đi nhớ khóa cửa, thức ăn trên bàn kia rồi. - Nói xong liền dẫm giày cao gót tao nhã rời đi.
Vệ Thanh biểu tình ủy khuất nhìn theo bóng dáng nàng, tiểu Vi là tức giận cái gì, ghen tị người ta sao.
Mạc Doanh vừa họp xong cái hội nghị, một thân ngạo khí đứng giữa ban quan trị, cùng bọn hắn trao đổi công việc. Hà Đan một bên có hơi mệt mỏi dựa vào cửa, bộ dáng tựa hồ có hơi lười biếng nhìn về phía Mạc Doanh.
Mạc Doanh vẫn là cảm thấy có một đạo ánh mắt nhìn về hướng này, vì thế hơi xoay đầu nhìn lại, liền thấy Hà Đan trên mặt biểu tình có hơi không thoải mái. Mạc Doanh gật đầu chào tạm biệt mọi người liền chân dài chậm rãi đi về phía nữ nhân kia. Ngữ khí đều đều nói :
-Có chuyện gì sao ?
Hà Đan hơi nghiêng người đứng thẳng dậy, dùng tay chỉnh lại tóc một chút liền hướng Mạc Doanh đưa ra hai cái vé mời :
-Cái này là vé mời ra mắt phim điện ảnh. Ta hiện tại cảm thấy mệt mỏi, giống như là bị cảm lạnh rồi. Nhường lại cho ngươi.
-Người yêu của ngươi đâu ? - Mạc Doanh vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay khoanh trước ngực, không có ý muốn nhận lấy, nàng cơ bản là rất bận nha
-Ai u, Mạc tổng của ta, ta không đi hắn còn dám cầm vé này đi xem cùng ai đây ? Cái này cho ngươi, trở về cùng Lạc Hi đi xem đi. Đừng vì công việc mà mất sức, ngươi cũng nên biết giải trí một chút. - Hà Đan vươn tay vỗ vỗ bả vai Mạc Doanh, ngữ khí dặn dò quan tâm
Mạc Doanh chuyên chú nhìn tinh thần có chút uể oải của nữ nhân trước mặt, rạng rỡ thường ngày cũng biến mất không thấy, nàng miễn cưỡng nhận lấy hai tấm vé liền nói:
-Nếu mệt mỏi liền về nhà nghỉ ngơi. Ta liền cấp cho ngươi một cái giấy nghỉ phép.
-Ngươi đây là lạm dụng chức quyền sao ? - Hà Đan vểnh môi cười
-Có chức có quyền lại không biết tận dụng sao ? Ta cũng không phải vô năng. - Mạc Doanh khóe mắt liếc Hà Đan một cái, lắc lắc đầu nhỏ liền kiêu ngạo xoay người rời đi
--------------------------------
Mạc Doanh trên đường quay trở về văn phòng liền đi qua phòng kinh doanh một chút. Khóe mắt tìm thấy Đường Vi ngồi bên làm việc, chuyên chú gõ máy tính. Đường Vi sườn mặt mang theo đoan trang đứng đắn cùng nghiêm túc, một chút cũng không bị phân tâm. Mà cảnh này vào đến mắt Mạc Doanh liền trở thành mị hoặc nhân tâm, dễ dàng câu dẫn lòng người.
Đường Vi ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn đồng nghiệp bên cạnh :
-Có chuyện gì sao ?
Nam đồng nghiệp đứng một bên nhất thời ngượng ngùng nói :
-Cái kia ... Mạc tổng vừa ghé qua đây, nói ngươi tan làm liền lên văn phòng của nàng một chút.
-Được, cảm ơn. - Nàng gật đầu, sau đó lại xoay người chuyên tâm đánh cái văn bản
Thời điểm Đường Vi được thư ký của Mạc Doanh dẫn vào văn phòng liền gặp mặt Lạc Hi bên trong. Lạc Hi trên người khoác chiếc áo da màu đen mỏng, tóc dài lọn xoăn buông trên vai, môi mỏng khẽ cong lên. Nhìn xa hay gần đều mang dáng dấp của cái hồ ly, bộ dáng như không xương yểu điệu vắt chân ngồi trên ghế sofa. Trong phòng không có bóng dáng của Mạc tổng, mà Lạc Hi nhìn thấy nàng tựa hồ cũng không ngạc nhiên. Chỉ nhìn nàng rồi cười một cái, thế nào cũng cảm thấy Lạc tiểu thư ánh mắt có chút mị hoặc, hai mắt nheo nheo lại nhìn nàng khıêυ khí©h, như có như không cười nói :
-Ngồi đi, ngồi đi, nếu không Mạc tổng quay lại lại trách ta tiếp khách không được tốt.
Đường Vi theo lời Lạc Hi, một bên đoan trang ngồi xuống, tao nhã tự rót trà uống giống như đây mới là nhà nàng. Qủa thực nghe Lạc tiểu thư nói một câu cả người đều thấy không thoải mái, vì vậy nàng mới tận lực coi như nữ nhân trước mắt như vô hình.
-Ta nói này Đường tiểu thư, đồ ăn kia tốt chứ.
Đường Vi hơi ngẩng đầu, đoan đoan chính chính đặt cốc trà xuống bàn, từ tốn cười nói :
-Rất được. Ta thực thưởng thức, Lạc tiểu thư xuống bếp chính là cái thiên tài a.
Muốn nàng khen thì cứ mở lời, lại còn bóng gió hỏi đồ ăn. Lạc Hi chính là muốn nói cho nàng biết mối quan hệ mật thiết của nàng cùng Mạc tổng đây mà.
-Haha, cái kia, đồ ăn chính là Mạc Doanh chuẩn bị, ta một miếng cũng không được ăn. - Lạc Hi vẫn giữ bộ dáng tươi cười, bất quá ngữ khí lại thực trêu chọc
Đường Vi nhất thời không cười nổi, đây Mạc tổng lại làm cái gì. Lại còn nói là Lạc Hi xuống bếp, cư nhiên còn ngược đường mang đồ ăn tới nhà nàng. Này, Mạc tổng chính là cố tình đi. Được rồi, nàng đây cũng có một chút rung động, tại vì rõ ràng tim nàng đập nhanh đến như vậy. Trong lòng không nhịn được có chút vui mừng, bất quá trước mặt Lạc Hi cho nên kiểm soát rất tốt sắc mặt của mình, chỉ nhàn nhạt a một tiếng.
Lạc Hi không tiếp tục nói, ánh mắt có hơi nghiền ngẫm nhìn nàng. Đường Vi cả người bị nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Lạc Hi. Lạc Hi tựa hồ không cho rằng đó là mất lịch sự, biểu tình đứng đắn nói :
-Đường tiểu thư, ngươi không thích Mạc Doanh sao ?
-A, chuyện này bất quá cũng là chuyện giữa ta và nàng đi. - Ngụ ý ngươi không có tư cách hỏi a
Lạc Hi biểu tình vẫn không đổi, không quá ngạc nhiên mở miệng :
-Nàng ngày nào sau khi tan làm cũng ở trước cửa chung cư nhà ngươi đứng ngốc ngươi có phải hay không không hề biết.
Đường Vi ánh mắt có chút lay động, nàng quả thực không biết. Này Mạc tổng vì sao đứng trước cửa nhà nàng còn không phải nàng thừa biết đi. Là si tình, si tình trong truyền thuyết sao. Thoạt nhìn Mạc tổng cũng không phải là người chung thủy gì, bộ dạng yêu nghiệt không mất nay cũng là ngày mai a.
Tiếng đồng hồ đều đặn giữa không gian an tĩnh, Lạc Hi ánh mắt có vẻ lơ đãng, thờ ơ nói :
-Ta không biết nàng là thích ngươi ở điểm gì, bất quá, nếu như ngươi cũng thích nàng, vậy đừng do dự, nàng là xứng đáng để yêu. Chính là nếu ngươi cảm thấy bản thân có thể bao dung với nàng thì tiến đến, không thì vạch rõ khoảng cách đi.
-Ta đây không hiểu Lạc tiểu thư muốn nói đến cái gì ?- Đường Vi ngữ khí bắt đầu khó chịu, nàng đây là tìm an toàn có được hay không, trên người Mạc tổng tìm cũng ra cảm giác an toàn, thậm chí ở cạnh còn không đoán được nàng nghĩ gì, nói gì đến việc hiểu nhau
-Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục giả ngu như vậy đi. Chỉ có tên khờ Mạc Doanh mới đi ngu ngốc hứa làm bằng hữu của ngươi, sau đó lại về nhà ngây ngốc. Nàng trong mắt ta ngoại trừ trước mặt 1 người, thì ngươi là cái người thứ hai.
-Vậy phiền Lạc tiểu thư nói với người thứ 1 điều này, ta bất quá cũng chỉ là người thứ 2. - Đường Vi ngữ khí bắt đầu mất kiên nhẫn, hóa ra nàng chỉ là người thứ 2
-Nếu có thể ta sẽ nói, bất quá ... hắn không còn tồn tại trên đời này nữa. Nếu không phải Dĩ Hiên có thêm nhiều kiên nhẫn, thì người nàng thích cũng sẽ không phải ngươi.
-Lạc tiểu thư, ta bất quá cũng chỉ là cái nhân viên nho nhỏ không đoán được ý của sếp tổng, nàng nói ta đi Đông ta tuyệt đối không dám đi Tây, nàng nói ta từ chức ta không muốn cũng sẽ phải từ, nhưng chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng được. Nàng có sợ hãi của nàng, bản thân ta cũng sẽ có, lý tưởng của ta rất đơn giản, đó là an toàn, chỉ có vậy mà thôi. Chính là Mạc tổng quả thực khiến ta không có cách nào thấy an toàn, ta thích nàng, cũng bao dung nàng, ta không quan tâm ai là Dĩ Hiên, cũng không quan tâm người cũ của nàng là ai. Nàng đã không chọn Dĩ Hiên chứng tỏ người kia nàng một chút cũng không yêu, bởi vì Mạc tổng nói với ta nàng nếu đã yêu tuyệt đối sẽ không quay đầu.
-Ngươi đây là ý gì ? - Lạc Hi vẻ mặt bắt đầu mờ mịt, lời nói của Đường Vi phi thường mâu thuẫn nha
-Ta nói, ta cảm thấy không an toàn, bất quá vẫn sẽ vì Mạc tổng mà bao dung, bởi vì ta tin tưởng, quá khứ Mạc tổng với phần tình cảm đó tuyệt đối đã bỏ xuống rồi.
Lạc Hi khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ, lại liếc mắt nhìn đồng hồ một chút, sau đó đứng lên đi tới bên nàng :
-Cái này, Mạc Doanh đang tận lực sắp xếp công việc của nàng. Nàng dặn ta nếu nàng không về đúng giờ liền đưa ngươi cái này. - Nói xong chìa ra chiếc vé mời Hà Đan mới đưa cho Mạc Doanh
Đường Vi nhất thời hơi ngẩn người, trầm mặc nhìn cái vé trong tay Lạc Hi, vẫn là bất động. Lại nghe Lạc Hi khách khí cười :
-Có lẽ ... Ta cái gì cũng chưa nói, là ngươi tự nhận ngươi thích nàng.
-Ta .... Ta cùng Mạc tổng chỉ là bằng hữu. - Đường Vi hơi cúi đầu tránh ánh nhìn như lửa đốt của nữ nhân đối diện. Lại nghe Lạc Hi haha hai tiếng, nheo mắt nói :
-Được rồi, lời này ta sẽ chuyển tới nàng. Ngươi không muốn đi cùng nàng thì ta đành đi vậy.
Đường Vi cả người nhanh chóng bật dậy, không do dự giật lấy chiếc vé trong lòng bàn tay Lạc Hi. Hơi ngượng ngùng đỏ mặt, cả người khô nóng bất thường, lắp bắp nói :
-Ta không có nói mình không đi. Bằng hữu đi với nhau cũng không sao, phiền chị nói Mạc tổng ta sẽ đúng giờ gặp nàng ở đó. - Nói rồi lóng ngóng xoay người mở cửa phòng hấp tấp rời đi.
Mà Lạc Hi ở lại liền thập phần thỏa mãn, cười đến mắt cũng bắt đầu mỏi. Cái này thực thú vị a, rõ ràng nàng thích Mạc Doanh, vậy mà vẫn một mực kêu bằng hữu. Chuyện này chính là Mạc Doanh ủy khuất đi. Điều nàng thắc mắc là vì sao Mạc Doanh đến giờ này vẫn không bá đạo tấn công nữ nhân này. Như thế nào lại chậm chạp đi từng bước như thế, có hơi không giống với tác phong của nàng a.