Chương 12: Rắc rối

Hà Đan sáng sớm đã đánh xe tới nhà Mạc Doanh kiên nhẫn đợi chở nàng cùng đi làm. Mạc Doanh thong thả, mười phần tao nhã sải bước ra khỏi nhà. Dáng người câu dẫn mị hoặc, chiếc áo sơ mi trắng không che nổi chiếc bra đen nổi bật bên trong, thân hình gợi cảm như ẩn như hiện. Chiếc quần công sở hở mắt cá chân, chân đeo đôi giày cao gót cùng tông màu quần. Xinh đẹp đến mức người khác sẽ ngỡ là gặp yêu tinh chuyển thế. Nàng là ăn mặc không tính là quá hở hang nhưng vẫn cho người ta cảm giác như bị nàng hớp hồn đi mất. Thực yêu nghiệt mà.

Hà Đan một mạch đánh giá xong liền nhận ra nữ nhân này đã ngồi bên cạnh, mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ có giương đôi mắt thắc mắc lên nhìn nàng ' Ngươi là nhìn cái gì'. Hà Đan khóe môi không khỏi nhếch lên, trào phúng cười một cái không hề trả lời đã quay mặt về phía trước, tập trung lái xe.

Mạc Doanh tâm tình tựa hồ khá thoải mái, hai ngày nghỉ ở nhà tận lực chăm sóc mặt, vết bầm trên mặt cũng nhanh chóng tan đi, cho nên trong lòng mới vui vẻ. Bất quá nhìn xong ánh mắt đánh giá của bạn thân nàng liền không vừa lòng, nhìn cái gì mà phải nhìn tận ngực người ta, nghĩ nghĩ liền mở miệng hỏi :

-Hà Đan, vòng một của ta lộ liễu quá sao ?

-Ngươi có sao ?

-Là ngươi chằm chằm nhìn người ta.

Hà Đan nhíu nhíu đôi lông mày, trầm mặc một lúc liền xoay đầu, nhìn lại một chút ngực của người kia, sau đó liền thong thả nói :

-Không có, hoàn toàn trước sau như một, ngươi không cần phải lo lắng.

Mạc Doanh cả khuôn mặt đều đen đi, không thèm nói chuyện với nàng liền vươn tay bật radio nghe một chút nhạc cho thư giãn đầu óc.

Hà Đan trong lòng nhịn cười đến đau cả bụng, chính là vòng một người kia cũng phải quá nhỏ, là vừa tay mà thôi. Bất quá dạo gần đây, tâm tình Mạc Doanh liền giống như thiếu nữ, trước đây đều làm mặt lạnh với người khác, gần đây thì lại nhiệt tình quá đà, giống như bị đả kích vậy. Lại còn như vậy rợn người xưng người ta, thực sự muốn một chưởng đánh chết nàng, bất quá lại thương hại, dù sao cũng là chơi với nhau gần 15 năm, không nên đánh chết nàng, là đánh cho tàn phế thôi a.

----------------------------------------

Đường Vi dạo gần đây đều không bị Mạc Tổng làm phiền, tâm tình tựa hồ rất dễ chịu, thi thoảng cũng sẽ thấy Mạc Doanh xuất hiện trong công ty, nhưng cũng rất nhanh chóng đi qua nàng, Mạc tổng dạo này bận quá chăng ? Bất quá cuộc sống như vậy thật an nhàn cùng thoải mái, cả ngày chỉ có đi làm, gặp khách hàng, sau đó ăn trưa cùng trưởng phòng nhân sự, tan tầm liền trở về nhà, tự nấu cơm, ăn uống sau đó tắm rửa. Vài tối sẽ có Vệ Thanh đi theo tâm sự lải nhải chuyện cuộc sống của nàng ta. Chính là tự dưng cũng có nhớ tới khuôn mặt thập phần cao cao tại thượng kia, người ta nói đúng, nữ nhân xinh đẹp yêu nghiệt gặp một lần thì sẽ khó quên. Chính vì vậy lại 2 tuần trôi qua trong bình lặng.

Mạc Doanh sau khi đến công ty liền cùng Hà Đan tách ra, nàng vẫn là như thường ngày đúng giờ liền đến công ty, dạo này thực bận rộn cho nên không cùng nữ nhân thú vị kia dây dưa vui vẻ một chút. Tâm tình mỗi ngày đều thực lạnh nhạt đối với xung quanh, dường như nhân sinh không có gì thú vị được nàng.

Chính là hôm nay có đến sớm hơn thường lệ một chút, chuẩn bị tư liệu cho cuộc họp quan trọng trong tháng, sau đó tự mình xuống sảnh, tư thế đứng đắn chờ đợi khách hàng lớn nhất a. Khách hàng lần này là người ngoại quốc, nữ nhân có gia thế cùng gia tài khổng lồ, xuất thân từ Nhật Bản, muốn cùng công ty các nàng làm một cái chi nhánh nữa bên Tokyo, cho nên nàng mới phải đích thân xuất hiện, cũng đã một tuần huấn luyện nhân viên phải ứng xử ra sao. Bất quá người tính không bằng trời tính đi.

Đường tiểu thư cư nhiên ngày trọng đại lại tới muộn.Tới muộn ở đây không phải muộn giờ làm, mà là muộn giờ đón khách hàng kia. Đã tới muộn thì lại không nghỉ luôn đi, vấn đề chính là nàng quên mất hôm nay phải đón cái quan trọng khách hàng, cho nên vẫn như vậy thản nhiên chậm rãi đến công ty, dù sao cũng chưa muộn.

Mạc Doanh tất nhiên sẽ không để ý mấy cái nho nhỏ nhân viên vội vàng xôn xao cái gì, cứ cho là mấy nàng hồi hộp đi. Cho nên tư thế vẫn là mặt lạnh chờ đợi. Đúng giờ, nữ lão bản công ty Ikisato liền xuất hiện, một thân mềm mại nhã nhặn, khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung. Người ta có câu nữ nhân qua 30 liền như bã trà, bất quá nữ nhân này thực giống như mới chạm đến ngưỡng 30, xinh đẹp mặn mà, lại thực quý phái, không tràn đầy nhiệt huyệt cao lãnh như Mạc Doanh, cũng không quá lãnh đạm như Đường Vi, mà là dịu dàng đến sáng lạn.

Mạc Doanh mỉm cười, một thân tiến đến, dơ tay, tiếng anh lưu loát :

-Chào, Ta là Mạc Doanh, tổng giám đốc công ty.

-Chào, ta là Ikisato Magiki. Phó tổng giám đốc công ty Ikisato.

Hai bên nhân viên vẫn giữ yên tư thế, đợi hai người tiến vào trong sảnh liền cùng lúc cúi người, kính kính cẩn cẩn chào đón. Magiki mỉm cười, như nàng dự đoán, nữ nhân này thực có thực lực. Mạc Doanh tự thân dẫn đường, tiến tới trước thang máy liền bấm nút chờ đợi.

Bất quá, thang máy vừa mở cửa liền thấy được gương mặt có chút ngơ ngác của Đường Vi, Mạc Doanh nháy mắt cả khuôn mặt đều đen lại, trong lòng thầm không ổn, một ý nghĩ hối hận xẹt qua tế bào não, đáng nhẽ phải đuổi việc nữ nhân này từ lâu rồi mới đúng.

Đường Vi gương mặt biểu cảm đều đông cứng, như thế nào lại quên mất. Cảm giác bất an liền xông lên não, loại cảm giác này khi nhìn thấy biểu tình chăm chú của Mạc Doanh lại càng không đè nén lại được. Cả người đều cẩn thận cúi chào hai nữ nhân khí chất bức người kia.

Bất quá hành động này lại cứu vãn đầu óc trống rỗng của Mạc Doanh. Nàng mỉm cười, thoạt nhìn lại rất thoải mái, khoan thai bước vào trong thang máy, đưa cánh tay hướng về Đường Vi, chất giọng ôn nhu :

-Đây là Đường Vi, quản lí phòng kinh doanh, nàng là nhân vật chính của kế hoạch lần này của hai bên công ty chúng ta.

Đường Vi cảm thấy bản thân nhất định là vừa bị đẩy xuống địa ngục rồi. Dự án lớn, Mạc tổng cư nhiên còn để nàng làm. Phản ứng lại nhanh hơn suy nghĩ, một mạch phối hợp cùng Mạc Doanh, nói xong tự muốn tát mình một cái :

-Chào, dự án này chúng ta phải bàn thật kĩ mới được, mời phó tổng giám đốc theo ta tới phòng họp.

-Được. - Magiki dường như rất hài lòng với thái độ làm việc của Đường Vi, an tâm bước vào thang máy.

Mạc Doanh cùng Đường Vi đứng hai bên nữ phó tổng. Nhấn tầng 25, sau đó liền trầm mặc. Mạc Doanh đứng sau lưng Magiki, trợn trắng con mắt nhìn sang Đường Vi, dùng ánh mắt lăng trì nàng. Đường Vi cả người đều rùng mình, nhìn tới ánh mắt như giết người của Mạc tổng liền cúi đầu,ta là sai rồi, tha cho ta.

Nhân viên đứng bên ngoài nhìn nhau ngơ ngác, vì sao Đường Vi lại đứng trong thang máy vậy, chết nàng rồi !

Mạc Doanh sau khi dẫn Magiki vào phòng họp liền nói Hà Đan lo nước nôi một chút, sau đó nhanh tay kéo Đường Vi còn đang kính cẩn đứng một bên mau chóng ra ngoài.

Dĩ nhiên hiện tại Đường Vi biết chắc sau lần này tổng giám đốc sẽ đuổi việc mình, liền cung kính đi theo nàng. Mạc Doanh lại trầm mặc tức giận nhìn Đường Vi, khuôn mặt nàng tựa hồ thực ủy khuất, hai tai đều đỏ rực, mày đã nhanh nhíu một chỗ, tâm mi nhìn thực khổ sở. Hối hận phát ra từ nội tâm.

-Tổng giám đốc, ta biết lỗi rồi, ngài trách tội ta thế nào cũng đều xong, ta lập tức viết đơn từ chức lên ngài ngay. - Đường Vi biểu tình nhu thuận, ngữ khí hạ thấp nói.

Mạc Doanh nhìn thái độ hối lỗi của Đường Vi tâm tình liền buông xuống một ít, không tự nhiên nhìn đến nàng, nói :

-Được rồi, được rồi, dù sao cũng đã lừa gạt người ta như vậy, không thể nháy cái là đuổi việc ngươi, sau khi kết thúc hợp đồng này, ta liền muốn thấy tờ đơn đó trên mặt bàn ta. Cầm lấy tài liệu này, đọc qua một chút, ta vào nói diễn biến tình hình trước, đáng nhẽ việc nói kế hoạch này là ta, nhưng bây giờ lại ngươi rồi, xem kĩ một chút, có gì ta sẽ hỗ trợ. Thực đen đủi mà.

Nói xong liền mạnh mẽ dí hồ sơ vào người Đường Vi, nhíu mày một chút liền xoay người đi mất. Bỏ lại Đường Vi vẫn thực kinh ngạc, nàng là từ nhân viên nho nhỏ đã thành quản lí phòng kinh doanh, thực là kinh hỉ đi. Bất quá sau đó liền buộc phải từ chức, đúng là không có cái gì gọi là của trên trời rơi xuống a.

Còn nữa, Mạc tổng chính là nữ nhân hay thay đổi, mới đó còn chăm sóc khi nàng đổ bệnh, nháy mắt đã trở nên xa lạ. Không phải nói sủng ái ta sao, đáng nhẽ lúc này nên bao che khuyết điểm một chút chứ. Trên đời này nên tin ai đây...

-------------------------------------------------

Hà Đan một bên vẫn còn thập phần lo lắng nhìn đến Mạc Doanh biểu tình không mấy thay đổi, vẫn chăm chú vào chuyên mục và lượng hàng sắp tới. Magiki biểu cảm ca ngợi, thi thoảng cũng đưa ra ý kiến, cùng Mạc Doanh tranh luận. Qua đi chừng 2 tiếng đồng hồ, liền thấy Đường Vi một đường theo sau phó quản lý kế hoạch đi vào, ngưng trọng nhìn tới Mạc Doanh cùng nàng trao đổi ánh mắt.

Nàng thẳng lưng, dùng điều khiển điều trình tốt khối hình ảnh 3D giữa bàn họp, liền một mạch giải thích kế hoạch sắp tới, Mạc Doanh một bên hỗ trợ, giải thích thập phần rõ ràng lợi ích mà cả hai bên đều nhận được.

Thoáng cái đã qua 4 tiếng đồng hồ, Đường Vi tâm trí có chút mệt mỏi, ánh mắt hơi lơ đãng nhìn đến Mạc Doanh, quan sát lão bản cùng Magiki đang kí nốt hợp đồng còn lại. Nàng tâm tình lại có chút co rút, nghĩ đến nụ hôn lần trước của Mạc Doanh liền thất thần, không thể tin được mình cũng lão bản đã từng hôn môi a. Khuôn mặt cũng một mạch đỏ rực, như thế nào, bất quá là hôn một nữ nhân thôi mà.

Hà Đan nheo mắt nhìn Đường Vi có chút lúng túng ngồi đối diện. Mấy người trong ban quản trị vẫn tiếp tục hăng hái trao đổi, duy chỉ có Đường Vi sau khi trình bày dự án xong liền ngẩn người. Không biết vì cái gì lại thấy Đường Vi chuyên chú nhìn Mạc Doanh một lát liền tự mình đỏ mặt. Có chút quỷ dị giữa hai người này.

Hơn nữa, thời điểm Mạc Doanh ngẩng đầu, giống như theo bản năng nâng mắt chuẩn xác nhìn đến Đường Vi, sau đó lại yên lặng cúi đầu tiếp tục tiếp chuyện.

Hà Đan dùng tay mân mê khóe môi, trong lòng nghĩ nghĩ. Nhớ tới Mạc Doanh hỏi vấn đề yêu thích. Thâm tâm bát giác nhảy dựng. Bất quá bản thân thật sự không muốn nghĩ đến khả năng kia.