Nữ Nhân Của Lăng Hạo

6.25/10 trên tổng số 16 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ở đất nước này, Lăng Hạo là tứ công tử của Lăng gia, cũng chính là một chiến thần oanh liệt. Tuy đã đến tuổi yên bề gia thất nhưng Lăng Hạo lại không nhìn được một nữ nhân nào. Một lần đi thị sát, hắn …
Xem Thêm

Chương 4: TRONG XE NGỰA (H NHẸ)
Từ Lĩnh Nam về Viên Thành mất một ngày đường. Trong xe ngựa, Lăng Hạo lựa một tư thế thoải mái nhất để ôm Cố Hàn, giúp nàng ngủ ngon hơn.

Bỗng nhiên xe ngựa xóc một cái, Cố Hàn cũng vì vậy mà mơ màng tỉnh dậy. Lăng Hạo thấy nữ nhân trong lòng động đậy, bỗng chốc dâng lên một cỗ ý niệm nuông chiều, nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu nàng:

- Ngoan, không có chuyện gì. Nàng ngủ tiếp đi.

Cố Hàn nghe được giọng nói trầm thấp đó thì yên tâm vài phần, tiếp tục chìm vào mộng đẹp. Hơn hai canh giờ sau, bụng Cố Hàn reo lên, nàng cũng vì vậy mà tỉnh dậy.

Thấy mình đang ngồi trong lòng của Lăng Hạo, nàng đỏ mặt, vội vàng tìm cách xuống. Lăng Hạo biết Cố Hàn muốn gì liền giữ eo nàng lại, không cho nàng được như ý.

Ngước đôi mắt đẹp nhìn Lăng Hạo, Cố Hàn mở miệng:

- Huynh...có thể để ta xuống không?

- Không thể. Như vậy nàng sẽ chạy mất.

- Đây là xe ngựa, hơn nữa còn đang chạy đó. Ta làm sao thoát được?

- Tốt nhất vẫn là nàng ngồi ở đây.

Không cho Cố Hàn có cơ hội phản bác, Lăng Hạo cúi xuống hôn lên môi nàng. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, hắn hôn không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn.

Rời khỏi đôi môi đỏ mọng, xoa lên gò má non mềm của Cố Hàn, Lăng Hạo mở miệng, ngay cả giọng nói mang theo nhẹ nhàng và cưng chiều mà chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên:

- Còn nữa, tên của ta là Lăng Hạo. Biết chưa?

Cố Hàn vô thức gật đầu một tiếng.

- Vậy gọi ta nghe xem.

- Lăng Hạo. - Cố Hàn ngoan ngoãn làm theo.

- Tốt lắm. - Lăng Hạo mỉm cười ôn nhu xoa đầu nàng.

Bỗng bụng Cố Hàn lại reo lên khiến cho hai má nàng đỏ lựng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Lăng Hạo. Hắn biết ý liền nói với phu xe:

- Ở đây có gì ăn không?

- Bẩm công tử, chừng một khắc nữa là tới trấn Hình Ngọc, chúng ta có thể dừng chân ở đó.

- Nhanh một chút.

Tới Hình Ngọc, Lăng Hạo đưa tiền cho phu xe để hắn mua đồ ăn. Khi đồ ăn được đưa đến, Lăng Hạo cầm một chiếc màn thầu, trực tiếp bón cho Cố Hàn.

Cố Hàn vội đưa tay, tỏ ý muốn tự ăn. Lăng Hạo giữ tay nàng lại, đưa miếng bánh đã được xé ra đến trước mặt nàng:

- Ngoan, há miệng, ta đút cho nàng.

Không còn cách nào khác, Cố Hàn đành phải nghe lời Lăng Hạo. Nam nhân này đem lại cho nàng cảm giác an toàn, không giống như mấy vị sư huynh kia luôn rình rập nàng, ép nàng phải làm theo họ.

Tuy Lăng Hạo đã chiếm giữ nàng, nhưng Cố Hàn không có cảm giác bất mãn, chỉ là cảm thấy muốn được ở bên hắn.

Với tay lấy một chiếc màn thầu khác, Cố Hàn không đợi cho Lăng Hạo cản lại, xe ra một miếng, đưa đến trước miệng hắn. Từ nãy đến giờ đều là hắn bón cho nàng.

Nhìn miếng bánh trước mặt, cộng với nụ cười ngây ngô của Cố Hàn, Lăng Hạo hài lòng cúi đầu, đem miếng bánh ăn hết, đầu lưỡi còn cố ý chạm lấy ngón tay nàng.

Cố Hàn nhanh chóng rụt tay lại, tiếp tục công việc phục vụ Lăng Hạo dùng bữa. Hai người đưa qua đưa lại, tình nồng ý mật.

Cho đến khi cả hai no bụng, số bánh màn thầu và há cảo phu xe mua đến đều đã ăn hết. Lăng Hạo đưa nước cho Cố Hàn, cẩn thận giúp nàng uống.

Đón nhận sự quan tâm của Lăng Hạo, Cố Hàn càng thêm cảm động. Bảy năm nay, chưa có ai đối tốt với nàng như vậy, thật sự để nàng dỡ xuống lớp phòng bị. Vậy mà nam nhân xa lạ này lại đem đến cảm giác ấm áp vô cùng.

Nhớ đến việc quan trọng, Cố Hàn vội hỏi:

- Chúng ta đang đi đâu?

- Về Lăng gia, để nàng trở thành thê tử của ta.

- Huynh nói gì?

Cố Hàn giật mình, muốn nhảy xuống khỏi người Lăng Hạo. Về Lăng gia? Trở thành thê tử của hắn? Sao có thể chứ?

Nhưng cơ thể nàng mệt mỏi, đau nhức rã rời, vừa động một cái đã khiến nàng xuýt xoa:

- A..ui...đau quá.

- Để ta giúp nàng.

Lăng Hạo nhẹ nhàng giúp Cố Hàn xoa bóp ở phần eo, đơn thuần chỉ là xoa bóp. Nhưng Cố Hàn ngăn tay hắn lại, tiếp tục hỏi:

- Sao có thể như vậy được? Huynh tại sao...lại muốn lấy ta?

- Chẳng phải ta nên chịu trách nhiệm với nàng? Đêm hôm qua nàng đã là người của ta, vậy nên phải thực hiện trách nhiệm của nam nhân.

Lăng Hạo cố ý trêu Cố Hàn. Quả nhiên khi nghe xong, mắt Cố Hàn dâng lên một dòng nước nóng hổi. Thì ra hắn không thích nàng, chỉ là muốn chịu trách nhiệm với nàng.

Nếu là như vậy, nàng thà ở lại Lĩnh Nam còn hơn. Đến Viên Thành, không người thân thích, chỉ sợ nàng không sống nổi.

Nhìn thấy biểu tình mình muốn có trên mặt Cố Hàn, Lăng Hạo vui vẻ cười, đưa tay lau đi giọt nước mắt đang chảy xuống:

- Nha đầu này, nàng ngốc thật. Nếu như ta không yêu nàng thì làm sao có thể đưa nàng về Lăng gia đây?

- Không phải vừa nãy...

- Đến Viên Thành nàng sẽ tin lời ta là đúng. Ta chưa từng thân mật với nữ nhân nào, nàng là người đầu tiên.

-....

- Tiểu Hàn, ta thực sự yêu nàng rồi. Có biết hay không? Dù đến Viên Thành, gặp ai, họ nói gì với nàng, nàng cũng đừng tin họ. Nàng tin mình ta là được rồi.

- Vâng. Nhỡ phụ mẫu huynh không thích muội thì sao?

- Chúng ta quay lại Lĩnh Nam, sống cuộc sống bình thường. Yên tâm đi, họ nhất định sẽ thích nàng, đừng lo lắng. Để ta giúp nàng xoa bóp.

Tay Lăng Hạo đặt lên eo Cố Hàn, tiếp tục công việc ban nãy. Cố Hàn nhắm mắt hưởng thụ. Một tay Lăng Hạo vẫn xoa nắn, tay kia lần xuống tiết khố, trêu chọc nơi thần bí. Rất nhanh, nơi đó đã ẩm ướt.

- Nhanh như vậy sao? - Lăng Hạo cười.

- A...huynh thật là xấu. Chỉ biết trêu chọc ta.

- Ta trêu chọc nàng?

Lăng Hạo vạch mép tiết khố, ngón tay trực tiếp đâm vào bên trong, không ngừng dao động. Cố Hàn gắng sức ngậm miệng không để phát ra tiếng rên.

Nàng cong người, ngón tay thuận thế đâm sâu hơn. Cuối cùng, dưới sự trêu chọc của Lăng Hạo, Cố Hàn cũng lên đến thiên đường.

Đôi mắt anh đào nhìn hắn, đầy vẻ kháng nghị. Lăng Hạo đem tay Cố Hàn đưa đến chỗ cự long của mình, ấn xuống, ma mị nói:

- Nàng xem, hiện tại là ai trêu chọc ai đây? Hử?

- Đây...đây là...- Cố Hàn đỏ mặt.

- Chính nó đem lại khoái lạc cho nàng. Ngoan, ngậm lấy nó đi.

Cố Hàn gian nan ngậm lấy cự long đã dựng đứng, nóng hổi. Đầu lưỡi trúc trắc liếʍ vòng quanh, thỉnh thoảng mυ"ŧ vào nhả ra.

Độ ấm trong khoang miệng tuy không bằng hoa huyệt nhưng cũng đem đến sự hài lòng cho Lăng Hạo.

Hắn sợ nơi đó của nàng không chịu đựng được nên mới dùng lấy phương thức này. Đến cuối cùng, Lăng Hạo ấn đầu của Cố Hàn, phần hông dao động kịch liệt.

Cự long càng trướng to hơn, khiến cho Cố Hàn không chịu nổi. Gầm nhẹ, Lăng Hạo đem hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình bắn vào trong miệng Cố Hàn, buộc nàng phải nuốt xuống.

- Tiểu dâʍ đãиɠ, xem ra nàng rất thoải mái.

- Huynh...đừng nói những lời như vậy.

Cố Hàn lại đỏ mặt. Lăng Hạo cười thoải mái, vươn tay ôm nàng vào lòng. Đây chính là bảo vật của hắn.

Thêm Bình Luận