Chương 13: Được sao?

Khi đợt kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Jennifer nằm trong lòng của Gia Minh thở hổn hển nói "You're still so wonderful!"

"You still as enthusiastic as ever!" Gia Minh lau đi mồ hôi vẫn còn trên trán nàng rồi hôn lên "Good night!"

Gia Minh do lười về phòng nên ở lại ngủ với Jennifer không quên cài đồng hồ báo thức sớm để còn đi làm việc với Giang Thanh.

------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Gia Minh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô đưa tay mở hé mắt tắt đi tiếng chuông, một lần nữa nhắm mắt đưa tay xoa xoa mắt. Lúc này mới nhẹ cử động sợ người bên cạnh bị đánh thức.

Cô đem đồ mặc lại rồi đóng cửa phòng đi sang đối diện tra chìa khóa mở phòng bước vào. Nhìn trên giường người đã không còn lại nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm biết là Giang Thanh đã thức, cô cũng đến tủ để đồ lấy một bộ suit ra, đi đến phòng tắm khác.

Khi đứng mặc lại áo mới thấy cổ của mình đã chằng chịt những vết hôn của Jennifer, không khỏi lắc đầu. Bước ra thì đã thấy Giang Thanh đang ngồi sấy tóc, nàng thấy cô cũng để tắt máy sấy, đi đến bàn trang điểm chải tóc, trang điểm nhẹ. Cô cũng không nói gì lấy đồ hôm qua bỏ vào sọt, lại bước đến tủ đem cà vạt ra thắt, do lúc nãy đi quên đem theo nên phải đứng đối diện gương trang điểm của Giang Thanh để thắt.

Giang Thanh nhìn mọi hành động của cô qua gương, đến thấy cô đang đưa tay thắt cà vạt thì bỏ hộp phấn trên tay xuống bước đến chỗ của cô, đưa tay thay cô thắt. Gia Minh dù có kinh ngạc cũng không biểu lộ quá nhiều, thấy nàng muốn thắt thay nàng cũng để nàng giúp mình.

"Xong rồi, chúng ta xuống dưới dùng bữa sáng rồi đến chỗ làm." Giang Thanh thắt xong cũng lấy tay vuốt hai mép áo vest cho thẳng lại.

"Được!" Gia Minh cũng không ý kiến nhẹ gật đầu đáp.

Giang Thanh từ lúc ra khỏi phòng đến xuống tận nhà hàng vẫn khoác tay cô mà đi, nếu người lạ không biết cứ nghĩ họ là trời sinh một cặp. Nhìn người 'nam' biểu cảm lãnh đạm, người nữ cũng vậy nhưng trên gương mặt sẽ thể hiện rất rõ nét mặt nàng đang cười.

Khi cả hai bước đến cửa khách sạn tính gọi taxi nhưng không ngờ lại có một chiếc xe Mercedes trắng đã đỗ ở trước mặt, một tài xế trẻ tuổi mở cửa xe chạy ra nói "Bạch tiểu thư, tôi đến đón cô!"

"Anh là ai?" cô lạnh nhạt lên tiếng.

"Tôi là Nhất Tinh, là người được Bạch chủ tịch gọi đến đón cô!" tài xế trẻ tuổi cung kính nói.

Gia Minh cũng không hỏi nữa, trực tiếp đến cửa sau mở ra lại nhích người sang một bên, Giang Thanh hiểu ý cũng bước đến ngồi vào bên trong, cô cũng theo sau. Tài xế trẻ tuổi kia cũng nhanh lẹ, mở cửa lên xe lái đến chi nhánh của Bạch thị ở thành phố C.

Khi đến cửa tập đoàn đã thấy có một nữ nhân viên đứng đó, thấy cô bước xuống liền đi đến đón "Gia Minh, em đến rồi!"

Gia Minh nhíu mày nhìn người gọi tên mình rồi cũng mau giãn ra "Băng Tâm chị khỏe?"

"Rất tốt! Lâu quá mới gặp em, một lát gặp nói chuyện sau được không?" Nữ nhân tên Băng Tâm nở nụ cười ôn nhu nói.

"Cũng được, chị gọi mọi người chịu trách nhiệm cho từng bộ phận đến phòng họp đi!" Gia Minh cũng không phản đối gật đầu đồng ý.

"Được!" Băng Tâm lúc này mới liếc mắt nhìn sang người bên cạnh cô, cả hai nữ nhân âm thầm đánh giá nhau.

Giang Thanh nhìn những người nảy sinh mối quan hệ với cô đúng là thân hình ai cũng không tệ, khuôn mặt phải nói là thuộc top mỹ nhân đi. Người trước mặt giống cô một điểm là khi làm việc nghiêm túc lạnh lùng nhưng thấy cô lại hòa hoãn rất nhiều.

Gia Minh ngồi trong phòng họp chờ đợi, lưng dựa vào ghế lớn, các đầu ngón tay lần lượt gõ lên mặt bàn. Nhìn rất bình thản nhưng khí tràn cô tỏa ra khiến mấy người bước vào không khỏi e sợ. Giang Thanh và Băng Tâm ngồi hai bên lâu lâu hai ánh mắt sẽ nhìn về phía cô, trong cô lúc này rất cường đại. Đây cũng là tư thế cô ngồi đàm phán với các hắc bang khác, không thu liễm mà trực tiếp bắn ra khí tức nguy hiểm.

Khi thấy tất cả đến đủ cô cũng lên tiếng "Lần này tại sao lại xảy ra vấn đề?" cô đảo mắt nhìn mấy người ngồi đây "Ai chịu trách nhiệm cho việc mua hàng lần này?"

"Là tôi, thưa Bạch tiểu thư!" một nam nhân khoảng 30 đứng lên nói.

"Mọi lần cũng do cậu đi đặt hàng và lấy về?" cô nghiêng đầu nhìn hắn hỏi.

"Vâng!" nam nhân cúi đầu nói không dám đối diện ánh mắt của cô, hắn thật sự sợ hãi.

Gia Minh đảo mắt qua nhìn Băng Tâm, nàng cũng hiểu ý nói "Những lần trước cậu ta lấy hàng về đều tốt chỉ mỗi lần này liền cực tệ! Các mặt hàng đều là màu sắc nhưng chất lượng kém."

"Tôi cho cậu hai ngày đi lấy lô hàng khác, dĩ nhiên sẽ lấy số lương sắp tới của cậu trừ qua lần mua này! Không có ý kiến chứ?" tay cô vẫn gõ đều mặt bàn, trong phòng không còn âm thanh gì khác ngoài tiếp 'lộp cộp'

"Tôi không có ý kiến!" nam nhân kia lên tiếng nói.

"Được buổi họp đến đây kết thúc!" đợi tất cả đi ra hết cô mới lên tiếng "Lần này công ty của chúng tôi sai, nợ chị một lần!"

"Vậy em tính nợ này sẽ trả cho tôi như thế nào?" Giang Thanh đứng lên mỉm cười nói.

"Chị muốn tính thế nào?" cô nhíu mày hỏi ngược lại.

"Chị muốn em là của chị! Được sao?" Giang Thanh cười càng đậm.

"A? Như vậy chị quá lời rồi!" điều kiện gì thế, cô mới không đáp ứng, cô đứng lên trước lúc rời khỏi phòng nói "Tôi sẽ kêu tài xế đưa cho chị về, tôi còn chút việc ở đây sẽ về sau."