Nhà hàng lẩu ở gần khu vực phim trường của khá nổi tiếng, là địa điểm lựa chọn của nhiều minh tinh khi đến đây quay phim. Lăng Triệt đã cho người liên hệ trước, dành sảnh lớn nhất để tiếp đãi ê kíp.
Bàn tròn chính giữa đã được dọn sẵn, dành cho mấy người đạo diễn, nhà sản xuất và Lăng Triệt.
Thấy Lăng tổng đã đến đây, bàn tay còn đang lôi kéo Tạ Tranh, mọi người hiểu ý, dọn thêm một chỗ kế bên cho cô ngồi.
Cả đoạn đường đi đến đây, Tạ Tranh đều là bộ dáng bực bội từ trên xe cho đến khi đặt chân vào nhà hàng, cô thật sự không thích tiếp cận quá gần với mục tiêu của mình.
Nhưng khi nhìn thấy nồi lẩu sôi sùng sục hơi thơm bốc lên, Tạ Tranh đã quên ngay sự khó chịu dính bên cạnh mình từ nãy giờ.
“Ăn từ từ, không ai giành của cô đâu.” Lăng Triệt từ tốn chất một đống thịt trước mặt Tạ Tranh.
“Còn…còn nữa, cái kia, đúng rồi!!!” Tạ Tranh thồn một đống đồ ăn vào trong miệng, tay vẫn liên tục vừa gắp vừa chỉ lên bàn, một bộ muốn ăn cho bằng hết tất cả mọi thứ ở đây.
Đạo diễn Chu và sản xuất nhìn thấy mối quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, cũng vội vàng nhường đồ ăn qua cho Tạ Tranh.
Không khí bữa ăn vô cùng hài hòa, những người còn lại của đoàn phim ăn uống no nê, không ai có dư can đảm để chủ động đi qua lôi kéo quan hệ với người đàn ông quyền lực và hỉ nộ vô thường nhất Nam Thành này.
Lăng Triệt không tính toán ở đây lâu, sau khi ăn xong liền cho xe đến đón mình.
Tạ Tranh bị đạo diễn Chu lôi kéo đi ra tiễn Lăng Triệt. Nhìn hắn thong dong ưu nhã tiến về chiếc xe sang trọng đắt đỏ, cô chỉ muốn lôi hắn xuống đạp cho một trận.
Lăng Triệt trước khi lên xe có ngoảnh đầu lại nhìn Tạ Tranh một cái, giọng nói trầm ấm du dương: “Tranh Tranh nhớ kỹ nhé, không được quên đâu đấy, tôi chờ cô trở về.”
Tạ Tranh hứ một tiếng, quay người lại.
Lăng Triệt cười cười ngồi vào ghế sau, chưa kịp đóng cửa lại, một bóng đen lao đến với vận tốc xé gió khiến mọi người không kịp trở tay.
“Ta tất nhiên là nhớ, làm sao để có thể hạ gục ngươi!!!” Tạ Tranh hét lớn.
Lăng Triệt nhanh chóng rụt người vào trong xe, âm thanh vang lên đầy lo lắng: “Mới ăn no mà vận động mạnh coi chừng đau bụng đấy!”
Thân hình Tạ Tranh đổ xuống, thân người gập lại làm đôi, gương mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nhìn về Lăng Triệt đang tỏ ra vô cùng quan tâm mình, bụng cô thật sự đang rất đau.
“Tên khốn kiếp nhà ngươi!!!” Tạ Tranh run rẩy giơ tay chỉ vào mặt Lăng Triệt chửi đông đổng: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”
“Đau bụng thật rồi à?” Lăng Triệt làm bộ làm tịch hỏi thăm, thân hình vẫn bất động ngồi trong xe: “Không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là hết thôi, tốt nhất đừng vận động quá sức!”
Nói xong đóng cửa xe lại, một đường nghênh ngang chạy đi mất.
Đám người đạo diễn Chu vẫn còn trợn mắt nhìn, tự hỏi đây là tình thú kiểu gì của hai người này thế? Là vừa đánh vừa yêu à?
Không có Lăng Triệt ở đây, áp lực đã giảm xuống, đạo diễn Chu có thể lấy lại vị thế lão đại trên phim trường, nhanh chóng hướng dẫn cho Tạ Tranh quay hết các phân cảnh còn lại.
Vì thời gian phát sinh ở phim trường quá đột ngột, Tạ Tranh không mang theo bao nhiêu đồ, đành nhờ phục trang và trợ lý đạo diễn sắp xếp cho việc ăn ngủ ở đây.
Bốn ngày ở phim trường rất nhanh trôi qua, Tạ Tranh chỉ đóng một nhân vật phụ với công tác dẫn truyện là chính, sau những ngày quay của cô xong, dàn diễn viên chính mới xuất hiện, cho nên không khí của phim trường cũng không quá long trọng và đông đúc vào ngày cô kết thúc.
Đạo diễn Chu khá thích tính cách thành thật thẳng thắn của Tạ Tranh, buổi chiều khi kết thúc phân cảnh cuối cùng của Tạ Tranh, ông đến tận chỗ cô, chân thành vỗ vai khuyến khích: “Tranh Tranh à, không phải xuất thân chính quy cũng không sao, nếu cô cố gắng nỗ lực sẽ có ngày thành công, hiện tại khuyết điểm lớn nhất của cô là biểu cảm bi, nếu khắc phục được điều này, hẳn sẽ rất nhanh chóng bước vào hàng ngũ tiểu hoa mới nổi.”
Tạ Tranh cũng cảm thấy đạo diễn Chu không tệ, nghiêm túc lắng nghe ông nói, hỏi những câu mình quan tâm: “Nếu tôi làm nghề này thì có kiếm được tiền không?”
“Tất nhiên là có chứ, nghề nào cũng sẽ sản sinh ra tiền, nếu cô chuyên cần chăm chỉ.” Đạo diễn Chu ngẩn ra, trả lời.
“Nếu vậy tôi sẽ cố gắng.” Tạ Tranh có vẻ vô cùng kiên định khi nói ra câu này.
Dù cảm thấy ý nghĩa làm nghề của Tạ Tranh có vẻ hơi tầm thường nhưng đạo diễn Chu cũng không nói ra, cô gái này đã thẳng thắn như vậy, cũng có điểm hay, hi vọng cô ấy sẽ giữ vững sơ tâm khi bước vào vòng giải trí đầy cạm bẫy và nhơ nhuốc này.
Tạ Tranh rời khỏi phim trường cùng Hắc Minh trở về Nam Thành, sau đó được anh ta dắt ra trụ ATM gần nhà chỉ cách cho cô sử dụng và kiểm tra số tiền trong thẻ.
Không hổ là dự án đại IP, ngày hôm sau sản xuất đã thanh toán catse cho Tạ Tranh, số tiền cũng rất khá, đến một vạn tệ.
Tạ Tranh làm tổ trong nhà hai ngày, lôi bằng sạch các đồ ăn trong tủ lạnh ra, đặt lên bếp hâm lên ăn ngấu nghiến.
Tối hôm nay, đang làm ổ trên ghế sofa, điện thoại Tạ Tranh đã vang lên.
“Ai thế?” Tạ Tranh không buồn cầm điện thoại lên.
Bên kia vang lên tiếng cười khẽ: “Đã về chưa?”
Tạ Tranh nhíu mày, nhận ra đó là giọng của ai: “Lăng Triệt?”
“Sao cô về Nam Thành rồi mà không tìm tôi vậy? Quên tôi rồi à?” Lăng Triệt miết ngón tay trên giấy, tưởng tượng gương mặt của cô đang ngây ngốc bên kia điện thoại.
“Đừng nóng vội, quay phim quá mệt, ta cần phải hồi sức cái đã.” Tạ Tranh thở ra một hơi.
“Chà, nếu muốn bồi bổ, ăn đồ nướng là tuyệt nhất.” Lăng Triệt thả xuống một câu.
“Đồ nướng là gì, có ngon hơn lẩu sao?” Tạ Tranh tò mò
“Muốn biết thì đến đây đi.” Lăng Triệt nói xong thì cúp máy.
Lát sau điện thoại nhảy ra tin nhắn ghi một dòng địa chỉ.
Tạ Tranh nghe có mùi đồ ăn thì liếʍ môi một cái, vội vàng cắp đôi dép lên lê ra ngoài đường.
Nhà hàng mà Lăng Triệt nhắn cho Tạ Tranh là một nhà hàng nướng của Nhật rất nổi tiếng, nơi đây do một người quen là đầu bếp đạt danh hiệu quốc tế mở, Lăng Triệt có đầu tư một ít ở đây, chủ yếu là muốn giữ một gian phòng VIP cho riêng mình mỗi khi muốn đến thưởng thức món ăn Nhật.
Nói là vậy nhưng Lăng Triệt rất ít khi đến nơi này, lâu lắm rồi hắn mới ăn tối bên ngoài như hôm nay.
Sau khi kiểm tra lịch trình của đoàn phim, phát hiện Tạ Tranh đã trở về Nam Thành, Lăng Triệt bắt đầu cảm thấy có hơi buồn chán khi cô vẫn chưa đến gây sự với mình.
Ba mươi năm nay hắn đã quen với sự tôn sùng và phục vụ của mọi người chung quanh. Trước nay chưa an dám hô to gọi nhỏ với hắn như cô, lại càng không có cơ hội động tay động chân như vậy.
Hắn như một viên ngọc quý, được người ta ngưỡng vọng, lại hết mực cưng chiều, điều đó dẫn đến việc hắn dễ dàng cảm thấy buồn chán, lúc nào cũng chỉ nhìn thấy được vẻ mặt nịnh nọt và dối trá, chỉ biết tranh thủ lợi ích và địa vị cho bản thân của bọn họ khiến hắn có phần hơi ác cảm với con người.
Nhưng bây giờ hắn đã gặp được Tạ Tranh rồi, Lăng Triệt lấy lưỡi rà một vòng lên răng hàm trong, cảm giác ngứa ngáy bắt đầu lan tỏa. Từ cái ngày Tạ Tranh bộ dáng hùng hổ hăm dọa tìm đến hắn, mỗi lần nghĩ về cô, nhớ đến gương mặt phùng mang trợn mắt của cô ấy, ánh mắt chớp động không có một tia tạp niệm, hàm răng của hắn lại ngứa râm ran, thật một muốn ngụm cắn lên lên cần cổ trắng muốt ấy, nghe cô gọi tên hắn, cầu xin hắn.
Mặc dù vậy, Lăng Triệt biết mình phải đè nén cái suy nghĩ biếи ŧɦái này xuống mà từ từ thu phục cô, nếu không thì hoặc cô thành công gϊếŧ hắn chết tươi, còn không thì cô sẽ bị hắn hại đến thương tích đầy mình.
Hai kết quả này hắn đều không muốn chút nào.
Tạ Tranh một thân áo thun và quần thể thao đứng trước tòa nhà kiến trúc Nhật cổ điển, ngó nghiêng một hồi, nhớ đến một màn bị đuổi trước đây khi đến Gia Ý Thế Kỷ, Tạ Tranh đến gần một bảo vệ thận trọng hỏi: “Tôi được vào đó không?”
Bảo vệ đã được huấn luyện tốt, nhìn thấy một thân quần áo xuề xòa rẻ tiền của cô, có lòng nhắc nhở: “Cô có chắc là muốn vô trong không?”
“Có người hẹn tôi ở đây.” Tạ Tranh thật tình đưa cả điện thoại ra cho bảo vệ xem.
Nhìn thấy số phòng vô cùng đặc biệt ấy, bảo vệ giật mình, vội vàng dùng bộ đàm gọi vào trong rồi nhanh chóng đon đả đưa Tạ Tranh đi vào.
Lăng Triệt hiếm khi đến sớm để chờ một người nào đó, lúc này đây hắn đang nhàn nhã rót một ly trà, trên người mặc một áo kiểu cổ phục cách tân với họa tiết thêu tay tinh xảo, rất có phong vị của những bậc quý tộc thời xưa.
Trái ngược hẳn với bộ dạng nghèo kiết xác của Tạ Tranh.
Lăng Triệt lại không có vẻ gì là phật lòng, rất thân sĩ đưa tay mời cô ngồi xuống.
Đồ ăn rất nhanh chóng được đưa lên, để không làm ảnh hưởng đến không khí và tâm trạng ăn uống của cả hai, Lăng Triệt phất tay cho phục vụ lui xuống, tự mình sẽ nướng thịt cho Tạ Tranh ăn.
Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng đang chậm rãi lật từng miếng thịt bò hảo hạng. Tạ Tranh không chút để ý, chỉ vội vàng với lấy những miếng thịt đã chín.
Thịt nướng à, cô cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhưng tại sao nơi này nướng thịt lại ngon đến như thế chứ!
“Sao nào? Có thích không?” Lăng Triệt híp mắt nhìn Tạ Tranh vùi đầu ăn như heo nhỏ.
“Ngon, đúng là mỹ vị nhân gian, ta chưa ăn món thịt nướng nào ngon như vậy.” Tạ Tranh gật đầu như trống bỏi.
“Nếu thích thì tôi sẽ thường xuyên đưa cô đi, được không?” Bắt đầu giở giọng dụ dỗ.
Tạ Tranh ham ăn mê ngủ nhưng đầu óc chưa đến nỗi đần độn, nghe những lời của Lăng Triệt nói, ngay lập tức ngẩng đầu lên đặt câu hỏi: “Ngươi sao lại đối tốt với ta như thế? Đừng quên, ngươi chính là mục tiêu mà ta cần hạ gục, có dùng bất kỳ thủ đoạn mềm rắn gì đi nữa cũng không khiến ta đổi ý được đâu.”
Lăng Triệt giả bộ ôm ngực, ngả người ra sau một chút, gương mặt hiện lên vẻ ưu thương: “Thật ra tôi đúng là có việc này muốn thương lượng với cô, từ trước đến nay thân thể tôi yếu đuối, sức khỏe cũng không được tốt, may mắn lúc nhỏ có đến nhờ cậy một vị cao nhân đắc đạo làm phép mới có thể sống khỏe mạnh đến bây giờ…”
Ánh mắt của Tạ Tranh như thế đã biết ngay có sự tình ẩn giấu trong đó, cô đặt đũa xuống, quẹt quẹt miệng ra lệnh: “Nói tiếp đi.”
“Nhưng người sống trên đời, có ai mà không bị ganh ghét đố kỵ đâu, nhất là một người xuất thân từ gia tộc hào môn thế gia như tôi đây, cho nên đến bây giờ, cô không phải người duy nhất muốn ám hại tôi.” Lăng Triệt rầu rĩ than thở phận mình…mới là lạ đó!
Người như hắn, ở Nam Thành này ai nghe đến tên cũng đã tái xanh mặt mày, hắn vui cũng có thể xử lý người, hắn buồn cũng có thể mang người đi xử lý, hắn không vui không buồn lại càng có lý do để xử lý một người.
Tạ Tranh nghe xong không nhịn được đập bàn: “Lý nào lại như vậy, ngươi đã định là mục tiêu của ta, không thể để cho kẻ nào đó hớt tay trên được.”
Lăng Triệt ngoắc khóe miệng: “Tôi cũng cảm thấy điều này không hợp lý chút nào, nếu có thể chọn lựa, tôi thật sự muốn nhắm mắt trong vòng tay của Tranh Tranh hơn.”
Nói xong còn nháy mắt một cái.
Tạ Tranh không chịu được sự tán tỉnh quá rõ ràng thô bạo này của hắn, gương mặt đỏ lên vội vàng họ khụ một tiếng che giấu: “Cần ta hỗ trợ một chút không, đem đám người kia giải quyết sạch sẽ cho người, chỉ cần cho ta biết vị trí hiện tại của bọn họ…”
“Không được!” Lăng Triệt cắt ngang lời nói của Tạ Tranh.
“Vì sao?”
“Bọn họ trong tối, tôi ở ngoài sáng, thật sự không thể biết rõ được ai với ai.” Lăng Triệt ngửa đầu uống xuống một ngụm trà, vẻ mặt bất lực.
“Vậy ngươi có kế hoạch gì không?” Tạ Tranh có chút không vui, cái người này lúc đầu gặp thì vô cùng ngạo nghễ uy nghi, nét thâm hiểm hiển thị rõ trên mặt, sao hôm nay lại lộ ra bộ dáng yếu ớt đáng thương thế này.
“Sau khi gặp Tranh Tranh, đúng là tôi có nghĩ ra một kế hoạch.” Lăng Triệt ngửa đầu, từng bước dẫn dụ con mồi vào tròng.
“Nói nghe thử xem nào?” Tạ Tranh tranh thủ nhét một miếng thịt vào miệng.
“Tranh Tranh làm vệ sĩ cho tôi đi.” Lăng Triệt nói ra
“Cái gì?” Tạ Tranh hét lớn một tiếng: “Ngươi kêu ta đi làm vệ sĩ cho người, đường đường là nữ đại ma đầu nổi danh thiên hạ mà giờ phải hạ mình đi làm vệ sĩ cho người, nằm mơ.”
Lăng Triệt biết ngay Tạ Tranh sẽ không chịu, hắn cũng không lấy làm nao núng, mọi thứ đã được sắp đặt đâu vào đấy, hắn không tin là cô không bị lừa.
“Tranh Tranh nghe tôi nói hết nào. Cái này đều có lợi cho cả hai. Tranh Tranh đến làm vệ sĩ cho tôi, như vậy vừa có thể bảo vệ cho tôi khỏi những mối nguy hại bên ngoài, lại có thể tiếp cận được mục tiêu của mình là tôi đây, từ đó có thể tính toán kế hoạch để hạ gục tôi bất cứ lúc nào? Có phải là lưỡng toàn kỳ mỹ không?” Lăng Triệt thấp giọng dụ dỗ.
Tạ Tranh ngây thơ làm sao đấu lại con cáo già tung hoành bao nhiêu năm trên thương trường như Lăng Triệt, khả năng thương thuyết đàm phán và giăng bẫy đối phương của hắn nếu số hai thì không ai dám tự xưng là số một.
Tạ Tranh rối rắm suy nghĩ, cảm thấy lời của Lăng Triệt vô cùng có lý, nhưng cứ bị lấn cấn chỗ nào đó.
“Ta phải suy nghĩ một chút.”
“Được!”
m thanh vừa vang lên, cửa phòng bao đã mở ra, một người mặc đồng phục, đội mũ đến chân mày cúi đầu đi vào.
“Cẩn thận!” Tạ Tranh vội vang la lên, cánh tay ngay lập tức giơ ra chắn lấy ly thủy tinh đang muốn rơi xuống đầu của Lăng Triệt.
Tên phục vụ nhanh chóng lao ra ngoài chạy thoát thân, để lại quản lý sợ hãi liên mồm nói lời xin lời, Tạ Tranh lo lắng quay sang nhìn khắp nơi trên người Lăng Triệt: “Ngươi không sao chứ?”
Lăng Triệt gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao, đã quen rồi!”
Tạ Tranh cảm thấy ê hết cả hàm răng, làm ơn đừng tỏ vẻ đau thương như thế chứ!
Mục đích đã hoàn thành, Lăng Triệt nhanh chóng tính tiền đưa Tạ Tranh trở về.
Trong lúc đang đứng chờ tài xế lái xe đến đón, hai người đứng sóng vai nhau cùng hứng gió lạnh, Lăng Triệt đang muốn quay sang nói với Tạ Tranh mấy câu, lại bị nét mặt nghiêm túc của cô khiến hắn ngẩn người.
Phía đối diện có một ánh đèn xe lao tới, Tạ Tranh đã để ý từ nãy giờ khi nó cứ đậu mãi ở đây. Cuối cùng cũng nhịn không được mà động thủ.
Tạ Tranh nhanh nhẹn đẩy Lăng Triệt lùi về sau mấy bước, hai cánh tay ôm trọn vòng eo của hắn.
Chiếc xe lảo đảo lao đến gần chỗ hai người bọn họ đứng rồi phóng vυ"t đi mất hút trong màn đêm.
“Nguy hiểm quá, đây có phải là muốn gϊếŧ người không thế?” Tạ Tranh chửi ầm lên.
“Đừng tức giận, mấy chuyện này tôi đã gặp rất nhiều rồi, cũng may còn có Tranh Tranh mà tôi mới có thể đứng vững ở đây.” Lăng Triệt rũ mắt, yên lặng hưởng thụ cái ôm của cô.
Tạ Tranh lúc này còn chưa nhận ra sự thân mật của cả hai, trong đầu xoay chuyển, không nghĩ đến tên này sống cũng không dễ dàng gì, có quá nhiều nguy hiểm bên người hắn, không khéo mình chưa gϊếŧ được thì hắn đã ngoẻo trong tay người khác rồi. Như vậy thì không thể được, dù có được tính là hoàn thành nhiệm vụ thì danh tiếng của Tạ Tranh này vẫn sẽ bị bôi nhọ, chỉ một tên tiểu bạch kiểm mà cũng xử lý không xong.
Lăng Triệt giấu nụ cười đắc thắng trong đáy mắt, vẫn giả vờ ủ rũ gục đầu nằm trong vòng tay cô.
Nhìn thấy sự đυ.ng chạm thân mật từ nãy đến giờ của đôi bên, Tạ Tranh trong lòng lóe lên một ý nghĩa. Không phải cô không thể chạm vào hắn, mà là thời cơ chưa thích hợp. Nếu vậy việc trở thành vệ sĩ của Lăng Triệt, mỗi ngày ở bên cạnh hắn cũng có vẻ không tồi, nhân lúc thân cận như hôm nay, nhất kích tất sát, hoàn thành nhiệm vụ, không thể nào hoàn hảo hơn.
Lăng Triệt nhịn cười, ngẩng đầu nhắc lại lời đề nghị: “Vậy Tranh Tranh khi nào có thể trả lời cho tôi biết đây?”
“Ta đồng ý, làm hộ hoa sứ giả cho ngươi.” Tạ Tranh vỗ ngực.
Lăng Triệt nghe xong câu trả lời thì vô cùng hài lòng, kế hoạch thu phục người bước đầu đã thành công tốt đẹp.
***
Hậu trường
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, thiếu gia vô cùng hoàn hảo.” Một người ấn vào điện thoại báo cáo.
“Tốt, rút đi, đừng để bị phát hiện.” Giọng người đàn ông ôn tồn bên đầu dây.
Cúp máy, người này quay sang nói chuyện với người còn lại bên ghế tài xế: “Thiếu gia đang tính toán cái gì vậy? Tự nhiên kêu chúng ta hôm nay cải trang ở nơi này, còn bày trò tự ám hại bản thân?”
“Ngài ấy tự có tính toán, không đến lượt chúng ta xen vào, chỉ cần đảm bảo thiếu gia an toàn tuyệt đối một sợi tóc cũng không bị mất là được.”
Nói xong, chiếc xe nhanh chóng chạy về hướng dinh thự nhà họ Lăng trên sườn núi.