Tạ Tranh cảm thấy có ai đó lay mình dậy, mơ mơ màng màng.
“Dậy đi, chúng ta trở về.” Gương mặt phóng đại của Lăng Triệt đập vào mắt.
Đại não vẫn chưa hoạt động, Tạ Tranh theo thói quen nhận ra đây chính là mục tiêu hạ gục của mình, nhanh chóng giơ tay lên, muốn cho hắn một quyền.
“Rầm”, cả thân người rơi từ trên sofa xuống đất.
Cũng may nền nhà lót thảm lông cừu thượng hạng nhập từ nước ngoài về cho nên không thấy đau đớn cho lắm, nhưng cũng khiến cho Tạ Tranh tỉnh táo hoàn toàn.
Lăng Triệt che miệng, cố gắng không cười ra tiếng: “Lần này quá bất ngờ, tôi chưa kịp nhắc nhở Tranh Tranh.”
Tạ Tranh ảo não bò dậy, vuốt lại mớ tóc dài đã rối bù, dù sao bây giờ cô cũng đã quen với trường hợp thế này, không thể trách hắn được nữa.
Thấy Tạ Tranh im lặng khác hẳn ngày thường, Lăng Triệt lo ngại cô giận dỗi, vội vàng đến gần, nhẹ nhàng kéo góc áo của cô nói: “Đừng tức giận, tôi đưa cô đi ăn ngon, mua quần áo đẹp.”
“Ngươi trả tiền?” Tạ Tranh không thèm quay đầu nhìn hắn, cúi gằm mặt xuống
“Ừa.”
“Có thể vừa ăn lẩu vừa ăn thịt nướng được không?”
“Được.”
“Mua thêm bánh sữa chua và cả mochi nhân trứng muối.” Mặc cả lần nữa.
“Không thành vấn đề.” Lăng Triệt buồn cười.
“Đi thôi nào.” Tạ Tranh cảm thấy mình có lời rồi, tung tăng nhảy lên dẫn đầu bước ra cửa.
Lâm Thiên đang đứng chờ ở thang máy, nhìn hai người bọn họ đã đi ra, nhanh chóng gọi qua cho giám đốc trung tâm thương mại: “Lăng thiếu chuẩn bị đến Golden Plaza, cho người sắp xếp thỏa đáng cho tôi.”
~
Golden Plaza tối ngày đầu tuần vẫn không hề giảm lượng khách ra vào.
Vì đã được trợ lý Lâm thông báo từ trước, ngoài cổng trung tâm đã có hai hàng quản lý và giám đốc đứng chờ.
Chỉ cần chiếc Roll-Royces phiên bản giới hạn đắt đỏ mang biển số biểu tượng của Lăng thị trờ tới, đều có đã có người chạy ra cung kính mở cửa.
Lăng Triệt một thân tây trang xa xỉ, gương mặt yêu nghiệt tà tứ, dáng vẻ cao lãnh cấm dục, nút áo sơ mi cài đến tận trên cổ tao nhã bước xuống xe.
Hai hàng người đang khom lưng chuẩn bị hô một tiếng, lại nghe thấy chân bình bịch nhảy xuống nền đất.
Sau lưng Lăng Triệt xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé của một cô gái, búi tóc lỏng lẻo trên đầu, chân mang dép nhựa, áo thun trắng ngả màu, quần thể thao sứt chỉ.
Khác hẳn hoàn toàn với phong thái chỉn chu sang trọng của Lăng nhị thiếu.
Lăng Triệt trước nay tác phong làm việc không thèm để ý đến ánh nhìn của người ngoài, rất tự nhiên dẫn đầu đi vào trong.
Giám đốc trung tâm thương mại đã sắp xếp ngay từ lúc nhận được điện thoại của Lâm Thiên, lập tức đưa đoàn người đến tham quan một gian hàng đồ nữ thuộc một nhãn hàng cao cấp của Châu u.
Lăng Triệt khá hài lòng với hiệu suất làm việc của những người này, ko hổ danh là nhân viên của Lăng thị. Bộ sưu tập mùa đông mới của nhãn hiệu đó được đánh giá rất cao.
Rất nhanh chóng Tạ Tranh được đưa vào phòng thay đồ.
Nhưng bọn họ quên mất rằng, ai mới là người quyết định sẽ mặc nó lên người.
“Ta không thể nào tung cước với cái đầm này.” Lời vừa nói ra, một tiếng “xoẹt” đã vang lên.
“Không được, quá bó.”
“Không thoải mái.”
“Xấu.”
Một loạt âm thanh vang lên, Tạ Tranh hùng hổ bước ra ngoài, đầu đầy mồ hôi khiến giám đốc và cửa hàng trưởng vô cùng căng thẳng. Toàn bộ các thiết kế thu đông mới nhất còn chưa phát hành ra thị trường đều bị cô gái này chê bai thậm tệ.
Lăng Triệt lần nữa nhìn vào những chiếc váy tiểu thư kiểu cách nằm trong xó trầm tư một lúc, cuối cùng bước đến chỗ mannequin, tháo xuống bộ suit rời đen trắng thanh lịch đưa cho quản lý nói: “Thay cho cô ấy.”
Ngồi trở lại sofa khoảng mười phút, cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Tạ Trang thanh lịch trong trẻo bước ra, phải nói thân hình của cô vô cùng chuẩn mực, thường ngày đều giấu trong bộ quần áo lùng nhùng, hôm nay cuối cùng cũng phơi bày toàn bộ, vòng eo thon nhỏ lộ ra dưới áo croptop, bộ ngực căng đầy no đủ, làn da trắng nõn, mái tóc đen dài xõa ra cùng một đôi chân thon thả được bao bọc bởi chiếc quần da hoàn toàn nêu bật được vẻ đẹp của thiết kế này.
Hẳn nhiên Tạ Tranh cũng vô cùng hài lòng với bộ quần áo trên người, thoải mái hoạt động hơn nhiều so với những chiếc váy lòe xòe lượt thượt kia.
Ngay lập tức, Lăng Triệt cho người càn quét toàn bộ những kiểu dáng tương tự với số đo của Tạ Tranh.
Tạ Tranh không ý thức được thế nào là thời trang hiện đại, chỉ cảm thấy cái nào thoải mái và hợp nhãn thì sẽ đưa cho nhân viên cầm lấy.
Sau hai tiếng xoay mòng mòng trong cửa hàng quần áo, rốt cuộc nhóm người cũng chuẩn bị rời khỏi nơi đó.
Vừa tính quay lưng, lại nghe tiếng gọi hứng khởi đằng sau: “Anh Triệt.”
Gọi tên thân mật như vậy, chắc chắn là người quen rồi.
Người vừa đi đến là một vị trẻ tuổi, trên người mặc một bộ vest sáng màu vô cùng phóng khoáng, trời tối còn đeo một gọng kính râm, theo sau là một cô gái vô cùng xinh đẹp thời thượng.
“Hạ thiếu.” Lâm Thiên mở miệng thay cho Lăng Triệt.
Hạ Vỹ Quang là con trai út của Hạ thị, cũng thuộc dòng dõi hào môn thế gia, chuyên làm về lĩnh vực sinh hóa và mỹ phẩm. Người này có mối quan hệ khá thân thiết với Lăng Triệt, bọn họ từng học chung với nhau hồi cao trung, có thể coi như là một cái đuôi nhỏ của Lăng Triệt, dù ban đầu bị hắn ghét bỏ xa lánh nhưng Hạ Vỹ Quang từ trước đến nay vẫn vô cùng phấn khích mỗi khi nhìn thấy Lăng Triệt. Hắn ta gọi đó là tấm lòng sắc son dành cho thần tượng của mình. Cũng vì vậy mà cuối cùng Lăng Triệt cũng bị lung lay, thỉnh thoảng sẽ ném cho Hạ Vỹ Quang vài ánh mắt.
“Đúng là anh rồi, tại sao hôm nay lại có nhã hứng đi dạo trung tâm thương mại vậy?” Hạ Vỹ Quang nhìn thấy Lăng Triệt liền quên luôn người đẹp đằng sau, vội vàng nhảy chân sáo đến trước mặt.
Lăng Triệt trước nay vô cùng kiệm lời, chỉ thả xuống hai chữ coi như đáp lại: “Có hứng.”
Hạ Vỹ Quang cũng không cảm thấy buồn lòng trước thái độ lạnh nhạt của đàn anh, đưa mắt quét một vòng đám người đang tay xách nách mang, phát hiện ra ngay một gương mặt lạ hoắc.
Lăng Triệt nổi tiếng không gần người lạ, bên mình trước nay đều là những thuộc hạ trung thành. Hạ Vỹ Quang đã qua lại với hắn từ cao trung đến giờ, người mới người cũ vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Lại còn là phụ nữ nữa chứ. Không phải Lăng Triệt nổi tiếng không gần nữ sắc sao, trước đây hắn ta chỉ thấy có duy nhất một người có thể thân cận được với vị tổ tông này.
Ngay lập tức, trí tò mò và trình độ hóng hớt của Hạ Vũ Quang được bật nút On, liến thoắng mở miệng hỏi: “Xin chào, đây là ai thế?”
Tạ Tranh đang ngơ ngẩn tìm kiếm nhà hàng lẩu lần trước, bất ngờ nghe thấy có người hướng về phía mình hô lớn, lơ mơ chỉ vào mũi mình hỏi lại: “Ngươi đang hỏi ta à?”
Hạ Vỹ Quang âm thầm đánh giá trong lòng, gương mặt sạch sẽ trắng trẻo, lại có phần ngây thơ.
Lăng Triệt thật sự đúng là trước giờ chỉ yêu thích thể loại nữ sinh trẻ tuổi không vướng bụi trần như thế này?
Hạ Vỹ Quang giữ suy đoán này trong này, bất giác lại nhớ đến một người nào đó mười mấy năm trước cũng có bộ dáng ngốc nghếch đi theo sau anh Triệt của hắn như thế này.
Lăng Triệt nhíu mày nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Hạ Vỹ Quang, không vui mà cắt ngang: “Có việc, đi trước.”
“ y da, may mắn lắm mới có thể gặp được anh Triệt ở đây mà, vội vàng như thế làm gì chứ.” Hạ Vỹ Quang vội vàng ngăn hắn lại, hắn ta còn chưa biết thân thế cô gái này như nào, sao có thể cam tâm nhìn người chạy mất.
Lăng Triệt không muốn trả lời Hạ Vỹ Quang, đang muốn gạt tay hắn ra thì Tạ Tranh phía sau lại tốt bụng lên tiếng: “Đói bụng rồi, tôi muốn đi ăn lẩu, cho nên đừng cản đường.”
“Ôi, sao không nói sớm chứ, bữa tối này để em mời, được ko anh Triệt?”. Hạ Vỹ Quang nhanh nhẹn đề nghị.
Lăng Triệt chưa kịp từ chối, Tạ Tranh đã reo lên: “Không chỉ lẩu, còn cả thịt nướng nữa cơ, ngươi mời nổi không?”
Hạ Vỹ Quang cười híp mắt xoa tay: “Thoải mái, hôm nay hãy đến chà đạp ví tiền của em đi.”
Tạ Tranh nghe thấy được ăn chùa một bữa, vội vàng quay sang nói với Lăng Triệt: “Phần của ngươi gác lại, để hôm sau đi, tối nay chúng ta giải quyết tên này đã.”
Lăng Triệt liếc mắt nhìn Hạ Vỹ Quang đang mở to mắt cún trông đợi, phía sau thiếu điều có một cái đuôi ngoe nguẩy, lại nhìn Tạ Tranh hớn hở hỏi thăm vị trí của nhà hàng lẩu, cuối cùng lạnh mặt gật đầu với Hạ Vỹ Quang, còn không quên đè giọng hăm dọa: “Chú ý lời ăn tiếng nói một chút.”
“Em biết rồi mà anh Triệt, anh cứ yên tâm.” Hạ Vỹ Quang đã lâu lắm rồi không được ngồi cùng bàn với Lăng Triệt, vô cùng hào hứng mà hứa hẹn.
Thế là nhóm người Lăng Triệt kết nạp thêm hai người Hạ Vỹ Quang và bạn gái của hắn, một đường đi vào phòng bao sang trọng nhất của nhà hàng lẩu đào hoa.
Hạ Vỹ Quang nổi tiếng mồm miệng khéo léo từ xưa đến nay, một mình hắn ta khuấy động không khí cả phòng bao.
“Lâu quá ko có dịp ngồi với Triệt ca, hôm nay vinh dự được mời mọi người ăn tối, xin tự giới thiệu tôi là Hạ Vỹ Quang.”
Câu nói này đặc biệt hướng về phía Tạ Tranh mà thốt ra.
“Đây là Hàng Giai Di.” Cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn đã nghe qua tiếng tăm của Lăng nhị thiếu, hòn ngọc quý trong tay Lăng thị. Lúc này vô cùng cố gắng xuất toàn công lực lấy lòng vị đại thần.
Lăng Triệt ko liếc mắt nhìn đến cô ta, an tĩnh hớp một ngụm trà, còn Tạ Tranh lại rất nể mặt mà đáp lời: “Ta là Tạ Tranh.”
“Trước đây chưa từng gặp qua, Tạ Tranh đây hình như ko phải người Nam Thành.”
“Đúng rồi, ta cũng chỉ mới đến đây một thời gian ngắn.” Tạ Tranh một bên nói chuyện với Hạ Vỹ Quang, một bên điên cuồng gắp thịt vào chén.
“Từ từ, thịt còn chưa chín, sẽ đau bụng.” Lăng Triệt không nhịn được nhắc nhở.
Hạ Vỹ Quang đè nén cảm xúc nhìn thần tượng của mình lần đầu tiên thể hiện một mặt chăm sóc dịu dàng như vậy, hận ko thể cầm điện thoại lên quay lại một màn này đăng lên group anh em bạn hữu của bọn họ.
Ai mà có thể ngờ được Lăng nhị thiếu trước giờ ko gần nữ sắc giờ đây ôn nhu ân cần với phụ nữ như thế chứ.
“Tạ Tranh hiện tại đang làm gì ha?” Tiếp tục tra cứu sơ yếu lí lịch.
“Hộ hoa sứ giả.”
“ Hả?” Hạ Vỹ Quang chưa theo kịp câu trả lời của Tạ Tranh.
“Hiện tại ta đang làm hộ hoa sứ giả cho tên này.” Tạ Tranh chỉ chỉ vào Lăng Triệt: “Nếu ngươi có bất kỳ ý định hãm hại hắn thì ta sẽ cho ngươi về Tây Thiên.” tiện bề buông xuống một câu đe dọa.
“Lăng thiếu, Triệt ca…hộ hoa sứ giả cái gì chứ? Ở cái đất Nam Thành này, ai mà dám…uhm…uhm…”
Hạ Vỹ Quang chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt rét lạnh của Lăng Triệt đông cứng, vội vàng tự bịt miệng mình lại.
“Ở cái đất Nam Thành này, ngọa hổ tàng long, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Đúng đúng, cho nên, hộ hoa sứ giả kia…rất quan trọng.” Hạ Vỹ Quang ngay lập tức tiếp thu dấu hiệu cảnh cáo ngầm của Lăng Triệt, nhanh chóng hùa theo.
“Ta cũng cảm thấy làm lạ, bên cạnh Lăng Triệt không thiếu người, vậy mà hắn ta lại mấy lần suýt bị ám toán trước mặt của ta.” Tạ Tranh nhồm nhoàm trong miệng.
“Hai…lần bị ám toán cơ à?” Hạ Vỹ Quang thảng thốt, là tên nào có lá gan dám đυ.ng đến Lăng nhị thiếu vậy.
“Đúng vậy, mới hôm trước đây thôi, cho nên ta mới phải hạ mình đi làm vệ sĩ cho hắn đây.”
“Thịt đã nướng chín rồi, ăn đi thôi.” Lăng Triệt ân cần gắp vào chén cho Tạ Tranh một núi thịt, dư quang trong mắt vẫn mạnh mẽ bắn về phía Hạ Vỹ Quang, ý đồ muốn hắn ta im miệng.
Hạ Vỹ Quang theo đuôi Lăng Triệt bao lâu nay, hẳn nhiên hiểu được ý tứ của Lăng Triệt, cười khan hai tiếng rồi qua loa gắp hai miếng thịt bò lên cho vào miệng.
Chỉ vài câu thế này cũng đủ thỏa mãn hắn ta rồi, đây sẽ là tin tức chấn động đây, Hạ Vỹ Quang lén lút nghĩ, đám hổ bằng cẩu hữu của bọn họ sao có thể ngờ được một ngày Lăng nhị thiếu lại hạ phàm đưa người đẹp đi ăn lẩu như thế này. Mà hắn ta lại là người đầu tiên bắt gặp nữa có chứ.