Chương 6.2

Ngu Hân Nghiên tức giận suýt chút nữa nhếch miệng, nhớ lúc trước lúc mới khai giảng, cô ta có thể trực tiếp được bình bầu là hoa khôi trường, hiện tại càng ngày càng kém.

Hà Lâm nhìn chị em của mình một cái, thấy vẻ mặt cô ta khó xử có chút không dám nói tiếp, ai ngờ Ngu Hân Nghiên nhất định muốn nghe: "Còn không mau nói.”

Hà Lâm chỉ có thể thành thật nói cho cô ta biết: "Người trong diễn đàn nói, sinh viên mỹ thuật tên Lương Bội trong lớp các cậu, lúc trước không phải bởi vì sinh bệnh vẫn để tóc ngắn mặc cũng giống con trai, nhưng trước đó vài ngày cô ấy đi tham gia thi bơi lội, bị người ta chụp được một tấm hình thần, sau đó rất nhiều người đột nhiên nói cô ấy vốn xinh đẹp như vậy, dáng người cũng tuyệt nhất, cho nên..."

Mặt Ngu Hân Nghiên đen đến không thể đen hơn.

Chuông lớp reo.

Ngu Hân Nghiên tức giận trở về phòng học, Hà Lâm ở phía sau hô:

"Hân Nghiên cậu đừng nóng giận, buổi tối Phó thiếu còn phải đi chúc mừng cậu sao, cậu vui vẻ một chút.”

…….

Trong phòng học giống như đang mở party.

Rõ ràng chuông học đã vang lên, nhưng mọi người không hề chuẩn bị vào học, Ngu Chi vẫn yên lặng cúi đầu làm bài tập trong lòng nhịn không được nghĩ:

“Bầu không khí học tập của trường trung học trọng điểm này còn không tốt bằng trấn nhỏ của bọn họ.”

Lúc cô định tiếp tục cúi đầu làm bài tập, chú ý tới ánh mắt phía bên cạnh.

Vừa nhìn hóa ra là bạn cùng bàn của cô đang nhìn chằm chằm cô.

“Xin chào, có chuyện gì sao?”

Ngu Chi nghĩ, cũng không thể có người vô duyên vô cớ nhìn chằm chằm người khác, đoán chừng là có lời gì muốn nói với cô, nhưng ngại cô là người mới tới, cho nên ngượng ngùng mở miệng.

Lương Bội đơn thuần chỉ là tò mò, trêu chọc nói:

"Cậu ưa thích học tập như vậy, tới cái này lớp làm gì, không biết lớp chúng ta là nổi danh quậy phá nhất sao?"

“Lúc tôi ta cũng không biết, đây không phải là chuyện mà tôi có thể quyết định."

Ngu Chi thành thật trả lời.

Trường học là thím ba Từ Lan giúp đỡ mà nhà trường đại khái cho rằng cô là người có quan hệ huyết thống, điểm số của cô nhất định không tốt lắm, vào lớp trọng điểm sẽ khiến cô cảm thấy áp lực không thể ở lại, cho nên mới bị nhét vào một lớp học như vậy.

Lương Bội dừng lại, bạn học mới này quá thẳng thắn, khiến cô ta không biết nói gì cho phải.

“Cái kia...... cậu còn có việc sao? Không có việc gì tôi muốn tiếp tục đọc sách."

Ngu Chi nhẹ giọng nói, ba chữ ngoan ngoãn ở trên người cô biểu hiện vô cùng sinh động.

“Xem đi xem đi.”

Lương Bội cảm thấy bạn học mới này thật mềm mại, thật muốn nựng má, nhưng cô ta lại ngại mặt dày tiếp tục quấy rầy vì thế xoay người lại xem truyện tranh của mình.

………

Thật vất vả chịu đựng đến tan học, Ngu Chi xoa xoa lỗ tai bị oanh tạc một ngày, sau đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà.

Trên đường đi Ngu Hân Nghiên đột nhiên ngăn cản đường đi của cô.

Ngu Chi nhíu mày, đôi môi mỏng mím lại trong ánh mắt lộ ra một tia không vui.

“Có việc gì?’

Ngu Chi cố gắng tỏ ra thờ ơ, nhưng giọng nói trời sinh mềm mại nghe không hề có lực uy hϊếp.

Ngu Hân Nghiên rất ghét bộ dáng này của cô, tức giận uy hϊếp:

"Ngu Chi, tôi tới cảnh cáo cậu, ở trong trường học cậu tốt nhất không nên tiết lộ quan hệ của hai chúng ta, nếu không tôi sẽ khiến cậu không sống sót ở đây được”

“Tôi cũng không muốn người khác biết Ngu Hân Nghiên tôi còn có có một người chị gái đến từ nông thôn.”