Chương 6.1

Lão Chu bình thường đã quen với đám ác ma trong lớp, vẫn là lần đầu tiên có người cung kính với ông như vậy, không khỏi hỏi nhiều một câu: "Ngu Chi, thành tích trước đó của em thế nào?

Ngu Chi đang muốn mở miệng, tiếng chuông lên lớp đột nhiên vang lên, lão Chu cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa, trong lòng nghĩ Ngu Chi tới từ huyện thành nhỏ ở nông thôn, nền tảng hẳn là sẽ không tốt lắm hơn nữa lại được phân vào lớp ông, ý tứ này cũng rất rõ ràng.

Lão Chu khẽ thở dài: "Đi thôi, thầy dẫn em đến phòng học làm quen với các bạn trong lớp.”

“Dạ”

Dù Ngu Chi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng nhìn thấy đi học còn có ít nhất một nửa số người chưa đến cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Không ngờ cái trường học được khen là tốt nhất toàn thành phố này kỷ luật lại kém thành cái dạng này.

Nhưng lão Chu đã nhìn quen loại tình cảnh này, không có lực uy hϊếp nói một câu: "Lần sau nếu lại có người đến muộn, tôi sẽ gọi cho phụ huynh.”

Tuy nhiên có rất nhiều tiếng nói chuyện, không ai coi trọng lời nói của ông.

Lão Chu bị lũ nhóc này làm cho nhức đầu nên không lo đến muộn nữa mà dắt Ngu Chi đứng trên bục giảng.

“Các bạn chú ý, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Ngu Chi.”

Lão Chu hiền lành nhìn về phía Ngu Chi, trong ánh mắt tràn đầy cổ vũ:

"Em và mọi người mau tự giới thiệu một chút, chúng ta bắt đầu tiết học.” vừa dứt lười, cả lớp trở nên im ắng lạ thường.

Lão Chu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng yên tĩnh như vậy, có vẻ có chút không thích ứng lắm, nghĩ tới những thằng nhóc này hôm nay đây là chuyển tính?

Mà Ngu Hân Nghiên nhìn thấy bạn học mới là Ngu Chi, biểu tình hoàn toàn mất khống chế trong miệng tức giận lẩm bẩm.

“Tại sao lại là cô ta?”

Ngu Hân Nghiên nhìn khuôn mặt Ngu Chi tức giận cho tới trưa.

Nghỉ trưa vừa đến, cô ta lập tức tìm bạn thân Hà Lâm của mình châm chọc.

“Sao tôi lại nghe người ta nói tên nhà quê mới tới kia còn đẹp trai hơn cả hoa khôi trường, đây là thật hay giả.”

Ngu Hân Nghiên tức giận nói: "Có cái gì đẹp, còn không phải hai mắt hai mũi một miệng, giống như người bình thường. Những nam sinh thối kia nói đẹp, chỉ là cảm thấy mới mẻ mà thôi.”

Nghe Ngu Hân Nghiên tức giận như vậy, Hà Lâm biết chuyện này tám chín phần mười là thật.

Bởi vì lần trước hoa khôi trường vừa mới chuyển trường tới, Hân Nghiên cũng nói như vậy.

Ngu Hân Nghiên sau khi tỉnh táo lại hỏi: "Hiện tại mọi người trong trường đều nói như thế nào?”

Hà Lâm một năm một mười nói cho cô ta biết.

“Cuộc bình chọn hoa khôi năm nay không phải tháng sau sẽ bắt đầu sao, tất cả mọi người đều nói năm nay nhất định là Ngu Chi đoạt giải quán quân, sau đó hoa khôi trường thứ hai, cậu có thể thứ ba hay không vẫn là một vấn đề.”

“Cái gì? Tớ ngay cả người thứ ba vẫn là một vấn đề?”