Chương 13

Nói xong, Lương Bội lại bổ sung một câu: "Tôi không quen nhìn bộ dáng trà xanh của Ngu Hân Nghiên, đơn thuần muốn đối nghịch với cô ta.”

Nghe vậy, Ngu Chi cười ra tiếng.

……

Ba ngày sau, thành tích thi của cuộc thi đã có.

Ngu Hân Nghiên tiến vào top 100 toàn trường, vừa vặn có thể vào lớp A. Mà Ngu Chi, tất cả các môn đều đạt điểm tối đa.

Ngu Hân Nghiên nổi giận đi tới trước mặt Ngu Chi chỉ trích nói.

“Ngu Chi, cô sao chép cũng quá đáng đi, cô thậm chí ngay cả điểm tối đa cũng dám sao chép, cô còn không biết xấu hổ phải không?”

Chuyện học sinh chuyển trường từ nông thôn tới chép điểm tối đa này đã gây ra nhiều rắc rối, Ngu Hân Nghiên cùng mấy chị em của cô ta thiếu chút nữa chỉ vào mũi Ngu Chi mắng.

Lương Bội nghe không nổi, đứng lên đi về phía Ngu Hân Nghiên quát:

"Cô ở chỗ này tên là gì? Cậu không tự sao chép nó, vậy cậu có quyền gì để buộc tội người khác?"

Ngu Hân Nghiên chột dạ giải thích cho mình:

"Cậu nói bậy bạ gì đó, mẹ tôi cố ý mời giáo sư trường danh giá dạy thêm cho tôi, tôi đều là tự mình thi lên từng điểm, không giống có vài người, ngay cả điểm tối đa cũng dám chép.”

Lương Bội hừ lạnh một tiếng:

"Bớt nói dối ở chỗ này đi, hai ngày trước lúc ăn cơm cậu đã nói, trước khi thi cậu đã tìm được đáp án, cậu muốn lọt vào top 100, học cùng lớp với Phó Kỳ, có phải cậu tự nói không?"

Ngu Hân Nghiên không biết Lương Bội làm sao biết chuyện này, nhưng vì để không lộ tẩy, cô ta chỉ có thể cắn chết không nhận:

"Lương Bội, cậu lại vì cô ta hãm hại tôi, có phải cậu cũng chép cùng cô ta không?”

Lương Bội cảm thấy hết chỗ nói rồi, đầu năm nay sao còn có người ác cáo trạng trước.

Ngay khi trong phòng học cãi nhau một trận lớn, lão Chu chủ nhiệm lớp đi vào

“Ngu Chi, đến văn phòng thầy một chuyến.”

Ngu Hân Nghiên lập tức đắc ý:

"Cậu xem, ngay cả lão Chu cũng tới tìm cô ta, các cậu còn có cái gì phải ngụy biện.”

Lương Bội cố ý chọc giận cô ta:

"Lỡ như lão Chu thấy Ngu Chi thi được hạng nhất, lớp chúng ta có một thiếu nữ thiên tài, cố ý bảo Ngu Chi qua khen cô ấy.”

Ngu Hân Nghiên bị cô ấy nói đến tức điên không chịu được:

"Cậu chỗ mềm không ăn lại ăn chỗ cứng, có phải là thiếu nữ thiên tài hay không đợi lát nữa sẽ biết.”

Dù sao Ngu Hân Nghiên một chút cũng không tin Ngu Chi có thể thi tốt như vậy, khẳng định cũng chép giống như cô ta.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Ngu Chi đi ra ngoài.

Trong văn phòng.

Lão Chu biểu tình trầm trọng, muốn nói lại thôi.

"Ngu Chi, thầy nhìn biểu hiện của em mấy ngày nay, vẫn cho rằng em là một đứa trẻ ngoan, em làm sao có thể vì chứng minh chính mình, làm ra loại chuyện này đây?"

“Thầy Chu, em tự mình thi."

Ngu Chi nói với giọng bình tĩnh, đáy mắt có chút nghi hoặc, không rõ vì sao ngay cả thầy Chu cũng nói như vậy.

Lão Chu thấy cô còn không thừa nhận, có chút tức giận, nhưng vừa nghĩ tới đứng trước mặt ông chỉ là một đứa nhỏ phạm sai lầm, ông lại tỉnh táo lại.

"Ngu Chi, trường học đều biết lần này đề thi bị lộ ra ngoài, hơn nữa lần này thành tích cũng có khác biệt rất lớn, thành tích của em lại càng thái quá, toán lý hóa toàn bộ điểm tối đa, em cảm thấy điều này có thể sao?"

Khoa học tự nhiên toàn bộ điểm tối đa là khái niệm gì, lão Chu không dám tưởng tượng, lại càng không dám nghĩ người thi điểm tối đa lại xuất hiện ở lớp mình.

“Thầy Chu, em cảm thấy đề thi lần này rất đơn giản."

Trước kia đề thi khó hơn này cô thường có thể thi được điểm tối đa, cho nên Ngu Chi cũng không cảm thấy thi được điểm tối đa là chuyện ngạc nhiên gì.

Lão Chu cho rằng Ngu Chi đang nói dối, vì thế càng thêm tức giận.

“Ngu Chi, thầy cho em một cơ hội, nếu em thành thật trả lời, thầy sẽ đi nói truyện với ban lãnh đạo trường, giảm nhẹ tội cho em.”

“Thầy Chu, em nói đều là sự thật.”

“...”

Lão Chu thấy Ngu Chi chết không sợ súng, tức giận đến lông mày nhíu lại, nói thẳng: "Em gọi phụ huynh em tới đây một chuyến.”

"Em... em không có cha mẹ."

Lúc nói lời này, Ngu Chi đầu cúi thấp.

Phụ huynh hiện tại của cô hẳn là chỉ có một mình Ngu Chính Thanh, nhưng Ngu Chính Thanh căn bản sẽ không quản cô.

Về phần người Phó gia, Ngu Chi không biết nên mở miệng tìm ai.

Khoảnh khắc đó, trong đầu cô hiện lên bóng dáng Phó Thời Thâm. Cũng chỉ trong chốc lát, cô không muốn gây thêm phiền toái cho anh, lại càng không muốn anh cảm thấy mình là một phiền toái.

“Em không có phụ huynh, vậy ai nhập học cho em. Em không có phụ huynh, ai cho em tiền đóng học phí. Em không có phụ huynh, làm sao em đến được trường này.”

Ngu Chi rơi vào trầm mặc, nhưng trên mặt tràn đầy ủy khuất.

Lão Chu tức giận phất phất tay: "Được rồi, em ra ngoài đi.”

Chờ Ngu Chi đi ra ngoài, lão Chu tức giận đến uống một ngụm nước lớn.

Thầy giáo bên cạnh cười nói: "Đây không phải là học sinh thầy rất thích sao, sao đột nhiên lại giận dữ như vậy.”

“Em ấy thi đứng đầu toàn trường, hơn nữa khoa toán lý hóa đạt điểm tối đa.”

Nghe vậy, một giáo viên khác cũng nói: "Thành tích này hơi vượt chỉ tiêu.”

Lão Chu: "......”

Ông ngược lại tình nguyện Ngu Chi thi kém một chút, cũng so với thành tích sao chép được tốt hơn.

Sau khi tâm tình bình tĩnh một chút, lão Chu mở tài liệu Ngu Chi điền lần trước ra.

Đeo kính cẩn thận xem xét một phen, tìm được một cột phương thức liên lạc với phụ huynh.

Đây không phải là có phương thức liên lạc sao, còn không chịu nói.

Lão Chu lấy điện thoại di động ra, nhập từng con số vào sổ tư liệu học sinh, sau đó gọi ra ngoài.

Lúc này, Phó Thời Thâm vừa mới cùng bạn Lương Dập đánh golf xong đang uống trà.

Thấy số lạ, trực tiếp cúp máy.

Nhìn Lương Dập xa xa thu hồi ánh mắt, thản nhiên hỏi: "Ai vậy?”

Phó Thời Thâm đáp: "Không biết.”

Đó có thể là chào hàng, không cần để ý.

(*) Chào hàng: đa cấp, lừa đảo…..

Lão Chu thấy điện thoại của mình trực tiếp bị cúp, vì thế siêng năng gọi thêm mấy lần.

Cuối cùng Phó Thời Thâm vẫn nhận máy.

“Alo, vị nào?”

Lão Chu nghe được là thanh âm rất trẻ tuổi, cảm thấy còn có chút buồn bực, nhưng ông không nghĩ nhiều, vội vàng nói lí do, bằng không lát nữa hiệu trưởng lại muốn hỏi ông, ông sao trả lời được?