Chương 10.2

Ngu Chi cảm thấy có chút buồn cười, đường đường là trường trung học trọng điểm, mỗi ngày đều truyền tin đồn như vậy, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì làm sao. Hơn nữa mặc cái gì là tự do của cô, cùng người khác có quan hệ gì.

Cô nói với Lương Bội: "Thật ra đây không phải là hàng núi, là thật.”

Lương Bội bán tín bán nghi, trực tiếp bắt đầu kiểm tra logo phía sau quần áo cô.

“Mẹ kiếp, thật sự là thật.”

(*) Hàng núi: hàng fake, hàng giả, hàng kém chất lượng….

Tác giả: uiiii, giờ tuii mới biết

Cửa hàng quần áo Ngu Chi mua quần áo này là cửa hàng xa xỉ phẩm nổi tiếng toàn cầu, kích thước mỗi bộ quần áo đều chỉ có một bộ, dấu hiệu phòng ngụy trang của nhà bọn họ cũng rất đặc biệt.

Cả trường học, cũng chỉ có đại gia tộc như Phó Kỳ, mới có thể là khách quen của nhà bọn họ.

Những người như Ngu Hân Nghiên và Hà Lâm đều đến những cửa hàng xa xỉ thích hợp với công chúng.

“Xem ra là tôi lo lắng vô ích.”

Lương Bội yên lặng thu hồi quần áo mình chuẩn bị tặng.

Cô vốn có ý tốt, nhưng ý tốt này còn không bằng người ta.

Nhưng tại một khắc cô ấy thu lại, Ngu Chi từ trên tay cô ấy cầm lấy bộ quần áo này.

“Quà tặng đưa đi, nào có đạo lý thu hồi, cám ơn cậu.”

Ngu Chi rất ít khi làm ra hành động đột ngột như vậy, nhưng giờ khắc này cô muốn làm bạn tốt với cô gái trước mắt.

Cô cười tinh nghịch, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ như quả lê, ngũ quan thanh tú lúc này có vẻ đặc biệt nhanh nhẹn.

Lương Bội đờ đẫn nhìn cô, suýt nữa bị vẻ đẹp của cô làm cho mê mẩn.

“Đi thôi, về phòng học đi, sắp lên lớp rồi.”

Ngu Chi đưa tay dắt tay Lương Bội, đi về phía phòng học.

Trên đường, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào trên người các cô.

Lương Bội hỏi một câu: "Tất cả mọi người hiểu lầm cậu, nếu không tôi giúp cậu giải thích với bọn họ một câu?"

“Không cần, tùy bọn họ nói đi.”

Dù sao cũng không quen bọn họ, Ngu Chi căn bản không thèm để ý bọn họ nói gì.

Lúc trước Lương Bội chỉ cảm thấy Ngu Chi là một cô gái ngoan ngoãn thích học tập, hiện tại xem ra hình như cũng không phải như vậy, dáng người gầy gò nho nhỏ nhìn qua còn rất hiên ngang.

…………

Buổi tối.

Ngu Chi với Tiểu Ngũ ở phòng khách làm bài tập, nghe được Từ Lan nói với lão thái thái:

“Mẹ, con đã hỏi A Thâm rồi, A Thâm nói có thể trở về.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lão thái thái thở dài: "Đứa nhỏ này chính là quá cậy mạnh, giống như ba nó.

Từ Lan trấn an: "A Thâm cũng ưu tú như anh cả, cũng là chuyện tốt.”

Ta cũng hy vọng anh không cần ưu tú như vậy, chỉ cần làm một người bình thường, vui vẻ sống qua ngày là được.

Từ Lan cười nói: "Mẹ, con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ đừng lo lắng, A Thâm nhất định sẽ khỏe.”

Từ Lan đưa lão thái thái về phòng nghỉ ngơi, lại tới gọi Ngu Chi và Tiểu Ngũ.

“Thời gian không còn sớm, hai con cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Dạ”

Ngu Chi thu dọn bài tập xong, trở lại trong phòng.

Cô định làm bài tập thêm một lúc, lại đột nhiên nghĩ đến cái trâm cài áo mua lúc trước.

Cô cẩn thận lấy nó ra khỏi ngăn kéo và mở nó ra để xem.

Dưới ánh đèn, trâm cài tinh xảo sáng ngời.

Ngu Chi rất thích, hi vọng đến lúc đó anh cũng thích.

Đêm nay, Ngu Chi mơ một giấc mộng.

Trong mơ.

Bà ngoại đứng ở trong ruộng hát đồng dao cho cô nghe, Ngu Chi ngồi ở trên đống cỏ lẳng lặng nghe, nhưng một giây sau, bà ngoại đột nhiên trở nên mơ hồ.

Cô đứng dậy đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.

Thẳng đến khi một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, Ngu Chi như là bắt được cọng rơm cứu mạng, khóc một cách điên cuồng.