Nhưng mà, vừa nói xong, tâm trạng của cũng không cảm thấy thoải mái hơn chút nào, mà ngược lại,
sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Chân Điềm Mật không ngờ Vu Phạn sẽ dùng giọng điệu ác liệt như vậy để nói chuyện với cô, nắm chặt lấy điện thoại di động, cô ngơ ngẩn cả người.
Một câu hỏi còn chưa có đáp án, một cảm xúc ám muội không rõ vẫn đang nằm trong lòng cô, lúc này đây, dường như bất chợt xuất hiện một một lỗ hổng, một cảm giác mất mát khó chịu cứ thế lặng lẽ xuất hiện ở trong tim.
Hình ảnh của cô phản chiếu lên khung cửa sổ, hiện rõ nét hoang mang.
Bỗng dưng, tiếng xe ngoài cửa sổ đã đánh thức cô trong cơn mơ màng.
"A. . . . Tôi. . .Tôi. . . . . .Anh bận như vậy. . .vậy thì nói chuyện sau nhé, bye…” Cô sợ, nếu để lộ ra cảm xúc của mình thì sẽ bị anh giễu cợt, Chân Điềm Mật lập tức cúp điện thoại.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cô chán nản tựa vào cửa sổ, ngồi bệt xuống sàn.
Úp mặt vào đầu gối, bên tai vẫn vang lên giọng nói ác liệt của Vu Phạm, trí nhớ theo nhiều năm trước lại ùa về, lúc cô bị học trưởng và Vệ Xảo Phân làm tổn thương, cảm xúc yếu ớt của cô đột nhiên trào dâng, khiến cô có một loại kích động thật sự muốn khóc.
Tại sao Vu Phạm lại có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô được chứ? Rõ ràng anh chỉ là một vị khách hàng yêu thích cà phê, một người không quan trọng! Nhưng vì sao, so với học trưởng và Vệ Xảo Phân, anh lại có thể khiến cho cô có cảm giác tổn thương mãnh liệt còn nhiều như vậy?
Một giọt nước mắt tích tụ nãy giờ chợt rơi xuống dọc theo gò má cô, cô thử đưa tay lên lau, nhưng càng lau, nước mắt lại rơi càng nhiều, cuối cùng cô cũng dành phải thừa nhận tâm trạng của mình đang rất tệ, vì thế, cô dứt khoát úp mặt vào đầu gối của mình khóc một trận thật lớn.
---------
Câu trả lời của cô lại là —— cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút vang lên, Vu Phạm khẽ hung hăng nguyền rủa mấy câu.
Cái cô gái nhỏ ‘Kim Mao’ đáng chết này, dứt khoát như vậy ư? ! cúp thì cúp đi, ai sợ ai chứ!
"Ai mà chẳng biết cúp điện thoại? Tôi cũng biết vậy." Trở về bên cạnh bàn, anh dùng sức ném điện thoại lên chỗ ngồi, động tác vừa nhanh gọn và dứt khoát.
“Đừng trách người ta cúp điện thoại, với cái giọng điệu như vậy của anh, không cần nói ở đâu xa xôi, ngay cả một người chẳng bao giờ quan tâm đến người khác như em, cũng bị anh làm cho phát bực.”
Giọng nói của Liễu Chức Nhân bỗng vang lên từ phía sau.
Vu Phạm đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt u ám khiến cho khuôn mặt anh vốn đã ngăm đen, giờ lại càng trở nên đen hơn.
"Em đến từ lúc nào vậy?" Còn nghe lén anh nói điện thoại nữa? Thật là không biết phân biệt tốt xấu mà!
"Thật không khéo, vừa đúng lúc Chân tiểu thư nhận điện thoại của anh, cho nên những lời nói ác liệt đó, em cũng nghe được.” Không thèm để ý đến vẻ mặt âm trầm của anh, Liễu Chức Nhân cầm theo một bản fax bước vào bên trong ngôi nhà gỗ mát mẻ.
Cô đến đây cũng là vì bản fax này.
"Anh còn phải tham gia cuộc triển lãm! Em còn cho rằng anh không đủ bận rộn hay sao?"
Mặc dù anh rất biết ơn Liễu Chức Nhân đã dành toàn bộ thời gian để giúp anh quản lý và xử lý tất cả các công việc lớn nhỏ của phòng triển lãm, nhưng những lúc tâm trạng anh không tốt như thế này, anh đặc biệt không muốn nhìn thấy cô.
"Trước tiên, em đến đây không phải là để thông báo cho anh về vấn đề tham gia triển lãm ." Nhìn sắc mặt của anh, cô vẫn nên ít chọc anh thì hơn. "Em chỉ đến để nói cho anh biết, phòng triển lãm mỹ thuật bên Đức gửi đến một thông báo khẩn cấp, nội dung nhắc đến vấn đề, bởi vì bên trong tòa nhà triễn lãm đã quá cũ kỹ, cần phải nâng cấp tu sửa lại, vậy nên cuộc triển lãm cuối năm nay sợ rằng phải kéo dài đến đầu năm sau, cho nên, em đã mang đến cho anh một tin tức tốt chứ?"
"Hả? Thật sự kéo dài thời gian sao?" Lời nói này của Liễu Chức Nhân khiến cho sắc mặt của Vu Phạm tươi tỉnh lên một chút.
Anh bước đến, rút bản fax trong tay Liễu Chức Nhân, tự mình xác nhận.
"Em lừa anh thì được gì chứ?" Lúc anh đang nhìn bản fax thì Liễu Chức Nhân đã xoay người đi ra ngoài.
"Em biết lừa anh thì sẽ có kết quả như thế nào mà! Tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện đó!” Liễu Chức Nhân vừa mới bước đến cửa, thì Vu Phạm đã giống như một cơn lốc đi lướt qua cô. Thân hình cao lớn của anh chỉ cần ba bước đã chạy xuống hành lang, phóng nhanh đến phía nhà để xe.
"Học trưởng, không phải là anh định đi Đài Bắc đó chứ?" Liễu Chức Nhân đứng ngoài cửa, mái tóc dài của cô bởi vì anh chạy như bay mà tốc lên, xõa tung trước ngực, làn váy dưới chân cũng lay động.
Dạo gần đây anh hay đi Đài Bắc, hành động này đã dẫn đến lòng hiếu kỳ của tất cả nhân viên trong phòng triễn lãm, khiến cho tất cả mọi người đều bàn luận sôi nổi
"Khóa cửa giúp anh, đêm nay chắc anh không về đâu!”
Chạy thẳng một đường ra tới nhà để xe, Vu Phạm chỉ kịp bỏ lại những lời này, sau đó, cô lại trông thấy anh mở cánh cửa của chiếc xe tải màu xanh dương cũ nát….Không, hôm nay anh lại lôi chiếc xe màu trắng rất ít khi xuất hiện ra, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn theo bóng xe của Vu Phạm đang dần khuất xa, Liễu Chức Nhân không khỏi lắc đầu một cái, sau đó đành chấp nhận quay trở lại, lấy chìa khóa khóa chặt cánh cửa gỗ.
Quay người bước xuống hành lang, đi qua một mảnh đất màu xanh biếc, Liễu Chức Nhân rẽ vào một con đường nhỏ để trở về phòng triển lãm.
Quen biết Vu Phạm đã nhiều năm, thế nhưng cô chưa từng thấy anh bởi vì theo đuổi một cô gái mà bị kí©h thí©ɧ như vậy, xem ra lần này, ‘chân mệnh thiên nữ’ thực sự của học trưởng đã xuất hiện rồi.
Không biết cô gái này có chỗ nào đặc biệt, có thể khiến cho một người từ trước đến nay luôn trầm ổn như anh lại gấp đến độ dậm chân như vậy?
Cô thật sự rất tò mò !
Chân Điềm Mật nằm ru rú ở trên lầu hai, vừa giơ cao đôi chân dài thon làm động tác đạp xe đạp, vừa nói chuyện điện thoại với em gái Chân Điềm Lệ đang ở nước ngoài.
"Chị đã chịu đựng cái đầu tổ chim này đủ rồi, xin em hãy thương tình, mau chóng chuyển phát nhanh thuốc duỗi tóc về đây cho chị được không?" Nếu không phải vì sợ mấy loại thuốc duỗi thông thường sẽ càng làm hỏng mái tóc của cô, thì cô cũng không cần ép bản thân tiếp tục chịu đựng quả đầu vàng kim giống như bờm sư tử này để sống qua ngày đâu.
"Em cũng chỉ là vì muốn giúp chị trông trẻ hơn thôi mà! Chị, chị như vậy là đang nghi ngờ ý tốt của em, thật sự là rất quá đáng đó ~~" Ở đầu dây bên kia điện thoại, Điềm Lệ mới vừa rời giường không lâu, bởi vì hôm nay không phải lên lớp, quả thực rất nhàm chán, cho nên cô mới gọi điện về để tám với chị gái.
"Điềm Lệ, em cố ý chỉnh chị đúng không? Chị chỉ mới hai mươi sáu tuổi, tuổi tác như vậy tính ra vẫn còn rất trẻ, không cần phải tác quái này nọ ở trên đầu để thể hiện tuổi thanh xuân xinh đẹp của mình đâu."
"A ~~ nghe giọng của chị giống như thật sự rất bất mãn. Như thế này đi, đợi một lát nữa em sẽ dùng chuyển phát quốc tế gửi về Đài Bắc cho chị nhé. . . hai ngày nữa là chị có thể nhận được rồi, chỉ là, phí vận chuyển cực kỳ đắt, chị, chị phải tự mình. . . . . ."
"Được, chị sẽ tự bỏ tiền để trả phí vận chuyển! Làm phiền em dùng dịch vụ DHL để gửi được không? Theo như quảng cáo, thì hiệu suất của nó rất kinh người, ngày mai là chị có thể nhận được rồi."
"Aizz, được rồi, được rồi!"
"Ừ, cám ơn trước nhé!" Rốt cuộc cô cũng sắp thoát khỏi cái đầu tổ quạ này rồi, Chân Điềm Mật vui mừng nằm ngang thành hình chữ đại ở trên giường. "Tiền điện thoại quốc tế rất đắt đó, chúng ta không nên hàn huyên nữa, bye bye ~~"
"Bye ~~"
Hai chị em cùng ngắt máy, Chân Điềm Mật nhảy xuống giường, cầm điện thoại đặt trở về phòng khách.