Chương 3

Sáng hôm sau anh có mặt tại khu chung cư. Khiết Lệ Giai vừa bước ra ngoài lại thấy anh, cô nhiều chuyện đứng lại khoanh tay ngán ngẩm nhìn anh

-Người yêu anh ở đây sao? Bị người ta giận nên đứng đây chuộc tội?

Anh nhíu mày thở hắt nhìn cô

-Sao cô nhiều chuyện vậy nhỉ? Lý ra cô nên đi làm đa cấp thay vì luật sư.

-Anh …

-Tôi nói sai sao? Miệng cô lúc nào cũng chạy nhanh hơn cái não của cô.

-Này, nếu không phải anh cứ quanh quẩn trước khu chung cư. Tôi thèm nói chuyện với anh chắc.

-Vậy thì đừng nói chuyện!!

-Anh …

Quân Phi bước đi mặc kệ cô quơ tay múa chân phía sau. Anh lại ngồi ở chiếc ghế trước chung cư. Luân phiên ngày như vậy, đến ngày thứ ba thì Lệ Giai cảm giác rất lạ. Lần này cô nghiêm túc tiến về phía anh

-Này?

-Lại làm sao? Cô không kiếm chuyện với tôi sẽ chết?

-Tôi còn lâu mới chết.

Quân Phi hϊếp mắt nhìn vào cánh tay cô, còn tận hơn 60 năm thì bật cười

-Còn lâu thật.

-Anh nói gì đó?

-Không có gì đâu, hôm nay lại muốn kiếm chuyện hay gây sự gì thì mau nói.

-Đi ăn không?

-Hửm?

-Đi ăn không? Dù không biết lý do anh ngồi đây là gì nhưng tôi tin anh không phải người xấu.

Quân Phi nhếch mép nhìn người con gái trước mặt. Mới hôm trước còn chửi anh là dân lừa đảo, bây giờ lại bảo anh không phải người xấu. Đúng là dân luật sư, trái phải đều có thể xoay chuyển.

-Này anh lại thẩn thờ gì đó? Chưa có người đẹp rủ đi ăn bao giờ sao?

-Người đẹp? Cô?

-Anh là có ý gì hả?

Quân Phi nhướn vai đứng dậy bỏ đi khiến Lệ Giai ôm một đầu đầy khói. Cô lật đật cầm túi xách chạy theo anh. Đến một nhà hàng, cô nuốt khan cổ họng kéo kéo vạt áo anh

-Này, đi ăn cũng phải suy nghĩ một chút. Tuy tôi không nghèo nhưng mà giá thành ở nhà hàng này tôi gánh không nổi đâu.

-Tôi giàu!!

Chỉ phun ra hai từ rồi anh bước vào nhà hàng. Lệ Giai nghe đến đây liền bĩu môi đi theo. Nhìn anh gọi món mà cô chóng cả mặt

-Này rốt cuộc anh giàu bao nhiêu?

-Đủ làm đám tang cho cô!!

-Ra cái tên miệng thối này, anh nói chuyện nghiêm túc với tôi không được sao?

- …

Món ăn lần lượt được bày ra. Toàn sơn hào hải vị khiến Lệ Giai như bị hoa mắt, Quân Phi lại ngược lại hoàn toàn. Anh gần như không có lấy biểu cảm nào trên mặt, trước khi chết những món này vốn đều đã nếm qua nên cũng không mấy hứng thú.

Cả buổi ăn, Lệ Giai ăn hết món này đến món nọ. Quân Phi lại chỉ ăn mỗi một đĩa bít tết và salat, Lệ Giai cũng không mấy quan tâm. Tôm, mực, bào ngư,. . .cứ vậy trôi tuột vào bụng. Ăn xong còn không quên vỗ bụng một cái thỏa mãn. Quân Phi cười khẩy chỉ vào bàn ăn

-Tất cả trên bàn, trừ bít tết và salat tôi trả tiền thì mớ còn lại là 6.280.000, dĩ nhiên cô thanh toán.

-Này anh bị điên sao? Anh nói anh giàu mà?

-Ừm, tôi nói tôi giàu nhưng tôi đâu nói là sẽ trả tiền phần ăn cho cô.

-Anh … rõ là tên lừa đảo mà …

Lệ Giai bực bội móc thẻ tín dụng ra mặt mếu máo. Số tiền đó cũng gần nửa tháng lương của cô rồi còn đâu. Quân Phi bật cười nhìn cô

-Tôi sẽ thanh toán cho cô.

-Thật sao?

-Dĩ nhiên là có điều kiện!!

-Biết ngay mà, trên đời này làm gì có người tốt.

-Cô biết như vậy là đúng đấy!!

Lệ Giai nhoẻn môi cười khẩy cho thẻ tín dụng trở vào bóp tiền, đặt tay chống cằm trên bàn nhìn anh

-Nói xem điều kiện của anh là gì?

-Tôi muốn mua căn chung cư của cô.

-Cái gì cơ?

-Yaaa cô hét cái gì? Tôi là muốn sống ở chung cư đấy nhưng đã hết nhà thì biết làm sao?

-Không đời nào.

-Số tiền cô mua căn chung cư đó, tôi trả cô gấp đôi.

-Gấp đôi sao? Là 3 tỷ?

-Phải!!