Chương 2

Trạch Quân Phi bước vào khu chung cư, đại sảnh nơi đây cũng quá đẹp đi. Anh tiến lại nơi lễ tân, lịch sự kèm chút ái ngại

-Chào cô, tôi có thể hỏi chung cư mình còn căn nào không?

-À, xin lỗi anh. Chung cư chúng tôi đã được mua hết rồi ạ.

-Ừm, vậy cảm ơn cô.

Anh thở hắt ra ngoài, bước ra khỏi chung cư anh nhìn thấy cậu nhóc đối diện mình. Chẳng định quan tâm, anh dự bước đi thì nhíu mày lại nhìn ngay bắp tay cậu nhóc. Là thời gian đếm ngược của tử thần, cậu nhóc chỉ còn 1 phút 57 giây. Thời gian dần rút ngắn, một thần chết đã đứng ngay cạnh cậu bé. Trạch Quân Phi nhíu mày bước lại phía thần chết kia

-Hi!!

-Làm gì?

-Tôi vừa được quay lại trần thế, có chút nhàm chán nên muốn rủ đồng nghiệp cùng đi nhậu thôi.

-Trước sau gì anh cũng phải quay lại với vị trí thần chết thôi. Vui sướиɠ như vậy làm gì?

-Anh biết được sao?

-Thời gian một năm để tìm tình yêu thật sự sao? Hoang đường lắm.

Trạch Quân Phi nhướn vai vui vẻ huýt sáo bỏ đi mặc cho bao nhiêu người qua lại vẫn thì thầm rằng anh bị thần kinh khi không lại đi nói chuyện với không khí. Cậu nhóc kia qua đường bình an, lúc này thần chết trẻ mới bấu chặt tay

-Cái tên chết bầm này, ngươi không thực hiện nhiệm vụ cũng không nên gây cản trở người khác thực hiện nhiệm vụ chứ!!

Cậu nhóc kia đã quá hạn bị thần chết bắt nên vẫn bình an vô sự. Gã thần chết này cũng đủ điên đầu với tên Trạch Quân Phi.

Lệ Giai vừa lên tập đoàn đã lầm bầm, bản năng luật sư trổi dậy. Cô chính là một khắc cũng không ngừng nói

-Mới sáng sớm đã gặp chuyện không đâu, khó chịu trong người đến chết mất.

Tối hôm ấy, sau khi tan làm Lệ Giai liền trở về nhà. Vừa tới cửa chung cư đã thấy Trạch Quân Phi đứng ở đấy, cô khinh bỉ lướt qua nhưng rồi lại quay lại nhìn anh

-Này, anh không phải kẻ lừa đảo đấy chứ?

-Cô có ý gì?

-Anh rình mò chung cư này từ sáng tới bây giờ. Nếu không có ý định lừa đảo … hay anh là kẻ biếи ŧɦái?

-Này cô kia, cô là bị thần kinh sao?

-Tôi nói cho anh biết, tôi là luật sư đấy. Nếu anh có ý định sai trái gì thì tôi khuyên nhủ anh, quay đầu là bờ.

Nói rồi cô hất tóc quay người bước đi. Quân Phi né những loạn tóc của cô mà nhăn mày bực bội

-Trên đời cũng có luật sư khùng điên vậy sao?

Anh hạ người xuống chiếc ghế gần đấy. Cứ như vậy người đi đường vẫn thấy một cậu trai ngồi im ỉm tại chiếc ghế trước khu chung cư lớn. Ngồi một lát, anh lại nhớ tới gia đình mình. Nếu trong vòng một năm mà anh không thể tìm ra được tình yêu thật sự thì anh sẽ mất đi gia đình mãi mãi.

Người phụ nữ trước mặt kia không phải là mẹ anh sao? Bà đang đi cùng ba anh tới một nhà hàng gần đấy, anh muốn chạy lại ôm lấy họ nhưng lại không thể. Đúng vậy, họ không nhìn thấy anh. Tất cả những người từng liên quan đến anh trong cuộc sống lúc trước đều sẽ không thấy anh. Nở nụ cười khẩy, gã Diêm Vương đúng thật sự rất lợi hại.

Nhìn đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, anh nhắm mắt lại để bản thân dần hòa vào không khí.

Nơi địa ngục đen tối, anh đứng trước lão Diêm Vương một cách đầy ngông cuồng

-Này, ông nói xem chung cư đó đã hoàn toàn không còn căn nào trống. Làm sao tôi có thể ở đó đây?

-Đó là phụ thuộc vào cậu, sao hỏi tôi?

-Phụ thuộc vào tôi? Chẳng phải ông nói tôi chỉ được sống ở khu chung cư đó sao? Thay vì như vậy ông chỉ cần thay đổi thành muốn sống đâu thì sống có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

-Cậu leo lên chiếc ghế này mà ngồi đi!!

Trạch Quân Phi im lặng không thèm ngó ngàng tới lão Diêm Vương. Một lúc sau mới lên tiếng

-Được thôi, ở chung cư đó thì ở chung cư đó. Tôi không sợ sự thách thức của ông đâu!!

- …