Nụ Hôn Của Quỷ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người ta thường nói: "Nhân sự tại trời định" Nhưng người ta cũng nói: "Ân tình một ngày quên ngay không dễ" Quách Tiễn Ni, một cô gái xinh xắn vẫn thường lấy việc chinh phục các chàng trai cùng trường …
Xem Thêm

Chương 8: Chúc mừng ra viện
Bây giờ cậu không nhận lời cũng được , hôm nay đưa cậu đến chỗ này rất hay, chúng ta đi thôi! ^O^ .Lý Tú Triết hào hứng nắm tay tôi chạy ra khỏi lớp học , dường như tôi chẳng có chỗ nào để phản kháng.

Tôi đã bị người ta “ bắt cóc” lần thứ hai, không đúng dù sao cũng là anh hùng cứu mỹ nhân !T_T hả? Anh hùng? Không cần!!!

Tôi vẫn đang suy nghĩ vấn đề“ anh hùng” thì cậu ta đột ngột khựng lại, quay nhìn lại , chúng tôi đã ra khỏi cổng trường, trước mặt tôi là hai chiếc xe bóng lóang chói mắt một chiếc mô tô, một chiếc xe đua.

“Cậu muốn ngồi mô tô, hay là ngồi xe đua? Tú Triết chỉ vào hai chiếc xe, cười hí hí hỏi tôi.

“Tớ…tớ muốn ngồi xe đạp!!!” cái khó ló cái khôn , thật khâm phục mình qúa. Ha ha!

Tôi cố ý làm khó cậu ta, tôi muốn làm khó cậu ta đấy.Cái tên này , muốn tôi trốn một buổi học để chúc mừng cậu ta re viện? Có phải cậu ta đã quên rằng cậu ta từng là“bạn trai cũ” của tôi rồi không ?”:-(

“ Cậu muốn ngồi xe đạp?” Cậu ta mở to mắt nhìn tôi. “Sao tớ lại không nghĩ đến xe đạp nhỉ?

“~^^~ Đợi chút!!” Vừa nói xong cậu ta đã biến mất khỏi mắt tôi.Sao nhanh thế nhỉ?

Cậu ta chắc không đi tìm xe đạp thật chứ? Tên ngốc này!!!

Một phút sau, hai phút sau, một giây sau… hai giây sau…thời gian trôi chậm thế, chậm thế…chắc cậu ta không đi cướp xe đạp đó chứ? Chắc là không đi cướp xe đạp đâu nhỉ? Cái tên này hễ cuống lên thì chuyện gì cũng làm được hết…

Thời gian chết tiệt, sao trôi chậm thế nhỉ, sao cậu ta vẫn chưa quay lại, sao vẫn chưa quay lại…Chắc là không gây chuyện đó chứ, chắc bây giờ không đến nõi đánh nhau với người ta đâu nhỉ…?

Tôi bắt đầu hơi hối hận , sao tôi lại nói ra muốn ngồi xe đạp chứ, bây giờ còn ai bán loại xe đó đâu, đến người đạp xe cũng sắp thành động vật quý hiếm rồi.

“Tiễn Ni~, Tiễn Ni~, tớ về rồi đây.”~^O^~

Một giọng nói quen thuộc và hưng phấn đột nhiên vang lên bên tai tôi .Cái tên đang đạp một chiếc xe không biết lấy từ đâu ra, cái tên đang ngồi trên xe buông cả hai tay huơ huơ với tôi, cái tên có mái tóc nâu cười lộ hàm răng trắng đều trong gió với tôi, cái tên có ánh mắt trong sáng nụ cười ấm áp, đang hí hửng tiến gần tôi từng chút từng chút một , cái tên ấy chẳng phải ai khác , chính là Lý Tú Triết mà ban nãy vừa khiến tôi lo lắng đến mức đau cả dạ dày.

“Xin hãy sinh con cho tớ đi!” Nếu không phải là câu tỏ tình này, có lẽ cậu ta thật sự là một đối tượng rất ổn , hà hà ~~!(^@^)

“Thế nào ? chiếc xe đạp tớ kiếm ra thần tốc thế này chắc cũng được chứ?Mau lên xe đi”

Trong lúc tôi đang đờ đẫn , cậu ta đã dùng cả người và xe chạy trước mặt tôi , vẫn với nụ cười rạng rỡ.

“Chắc cậu không đi cướp đó chứ?” Cái tác phong đơn giản ngô nghê của cậu ta khiến tôi phải hòai nghi.

Tớ mua mà ! Tớ rất lịch sự đưa ông ta 50 vạn!”

“O_O^ 50 vạn ? 50 vạn mua một chiếc xe nửa cũ nửa mới này à?” Tôi thật sự phục cậu ta rồi, tôi nghi ngờ cậu đang sống trong một Thế Ngoại Đào Viên cách biệt thế giới với vàng chất đầy như núi.

“Ừ! Cậu bảo làm người phải biết lịch sự, nên tớ đã nói từ “xin” mà!Cậu ta vẫn tỏ ra háo hức đợi tôi biểu dương , cái đồ đầu heo!!!

Nhìn chiếc “ xe đạp quý báu” này, thôi thì miễn cưỡng ngồi sau yên xe vậy.

Vật vã trên chiếc xe đạp mười mấy phút, Tú Triết dừng xe trước một nhà hàng lộng lẫy dẫn tôi đi thẳng vào trong .

“Ở đây đắt lắm!”

“Hôm nay tớ ra viện , đương nhiên phải ăn một bữa ngon lành rồi!”~^O^~

Xuất viện là chuyện trọng đại lắm à? Cái tên lúc nào cũng tự cho mình đúng này!

“Cứ lấy một phần giống lần trước tôi hay ăn là được !” Tú Triết thành thạp nói với nhân viên phục vụ .

Gì cơ, trước kia cậu ta hay đến đây à?Tên này , đúng là xa xỉ quá.

Một lúc sau, phục vụ mang đến một búi đồ ăn, một núi đồ ăn rất lớn, tôi nghĩ heo cũng không ăn nhiều đến thế.

“Chỉ hai chúng ta, ăn có hết không ?”Tôi giương cặp mắt lên nhìn đám thức ăn không biết cả tên gọi trước mặt mình.

“Sao lại phải ăn hết!?” Cậu ta cũng giương cặp mắt trong sáng lên nhìn tôi.

Thêm Bình Luận