Chương 16: Tôi Gϊếŧ Anh

Giờ phút này, Hạ Vãn Lương thật sự muốn Tư Dạ Kình chết!

Cô thật sự có lòng gϊếŧ người, nhất định phải gϊếŧ Tư Dạ Kình báo thù cho con cô!

"Vãn Lương, con đang làm gì vậy?" Lúc này Tô Cầm vọt tới muốn kéo Hạ Vãn Lương ra.

Nhưng hàm răng Hạ Vãn Lương hung hăng cắn lấy thịt Tư Dạ Kình giống như muốn xé cả một mảng thịt cổ của Tư Dạ Kình xuống!

Tô Cầm kéo Hạ Vãn Lương không ra, gấp đến độ vừa đánh vừa mắng cô.

"Con điên rồi sao? Có phải con muốn gϊếŧ Tư Dạ Kình hay không?" Tô Cầm muốn đi gỡ miệng Hạ Vãn Lương: "Bỏ ra cho mẹ!"

Hai mắt Hạ Vãn Lương đỏ bừng, cô quyết tâm gϊếŧ người.

"Hạ Vãn Lương, cô đang làm gì vậy?" Lúc này Bạch Tố Nhã từ từ đi tới, nhìn thấy tình huống này thì bị tức điên, cô ta vội chạy tới dùng giày cao gót hung hăng đạp một phát lên lưng Hạ Vãn Lương.

Gót giày nặng nề đá trúng xương cột sống Hạ Vãn Lương, đau đến mức cô run lên, có chút nới lỏng, nhưng hàm răng vẫn cắn chặt da thịt.

Bạch Tố Nhã thấy thế dứt khoát dùng giày cao gót đập lên ót Hạ Vãn Lương.

Lần này vừa chuẩn vừa mạnh, Hạ Vãn Lương đau hừ một tiếng, trước mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.

"Dạ Kình, anh không sao chứ?" Bạch Tố Nhã thô bạo đẩy Hạ Vãn Lương ra, đỡ Tư Dạ Kình dậy, hai tay bịt chỗ cổ không ngừng chảy máu của anh: "Anh bị thương rất nặng, em lập tức dẫn anh đến bệnh viện."

Tư Dạ Kình lại đẩy Bạch Tố Nhã ra, rũ mắt nhìn Hạ Vãn Lương đã hôn mê.



Người phụ nữ này thật sự muốn cắn chết anh.

Anh cảm nhận được rõ ràng sát ý và sự hung ác của cô.

Trái tim chậm rãi dâng lên cảm giác khó chịu.

Cô còn muốn anh chết.

"Dạ Kình, đừng quan tâm đến người phụ nữ này, chúng ta nhanh đi bệnh viện đi!" Bạch Tố Nhã gấp gáp nói.

Vết thương trên cổ Tư Dạ Kình cực sâu, máu tươi không ngừng tuôn ra nhuộm đỏ một nửa tây trang của Tư Dạ Kình.

Anh dừng một chút mới bất tri bất giác phát hiện vết thương trên cổ nghiêm trọng, giơ tay lên chạm vào vết thương, sờ máu tươi đầy tay.

"Mau đi bệnh viện đi, Dạ Kình, em xin anh, anh không thể xảy ra chuyện gì, đừng làm em sợ, đi bệnh viện với em đi." Bạch Tố Nhã gấp đến độ chảy nước mắt, nắm tay Tư Dạ Kình ra sức đi về phía chiếc xe trước cửa biệt thự.

Tư Dạ Kình chậm rãi rút lại ánh mắt luôn nhìn Hạ Vãn Lương.

"Trông chừng kỹ người phụ nữ này cho tôi." Anh trầm giọng mở miệng, giọng khàn khàn gay gắt: "Chờ tôi về sẽ tính những món nợ này với cô ta!"

"Được!" Bạch Tố Nhã thuận theo, nói: "Em cho người trông chừng cô ta, bây giờ anh nhanh đến bệnh viện đi!"

Cô ta khẩn cấp lôi kéo Tư Dạ Kình, cuối cùng hai người cũng lên xe, khởi động xe nghênh ngang rời đi.

Tô Cầm đuổi theo nhưng không thể lên xe Tư Dạ Kình.



Bà quay đầu lại nhìn Hạ Vãn Lương té xỉu ở trên cỏ, rối rắm mấy giây rồi vẫn thuê xe đuổi theo Tư Dạ Kình.

Tư Dạ Kình chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tư, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nếu không nhà họ Hạ lại càng không có đường sống!

Bà phải đi bệnh viện xác định Tư Dạ Kình không có bất cứ vấn đề gì.

Tô Cầm gọi xe taxi đuổi theo sát phía sau.

Trong sân biệt thự hoàn toàn yên tĩnh.

Hạ Vãn Lương nằm hôn mê một mình, không biết sống chết.

Đột nhiên bầu trời bắt đầu âm u.

Mưa to tầm tã bất ngờ trút xuống xối ướt cả một thành phố.

Lúc Tư Dạ Kình đến bệnh viện, tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to ào ào.

Anh nhìn màn mưa mông lung, trái tim bất chợt co bóp nhanh, có cảm giác không yên.

"Dạ Kình, chúng ta mau vào đi thôi, vết thương trên cổ anh còn đang chảy máu!" Bạch Tố Nhã lo lắng thúc giục.

Tư Dạ Kình nhìn vẻ mặt lo lắng không hề giả bộ của Bạch Tố Nhã, trái tim mềm mại và rung động, anh đè những cảm giác khó hiểu trong lòng xuống, theo Bạch Tố Nhã đi xử lý vết thương.

Hạ Vãn Lương cắn một phát rất ác, thiếu chút nữa cắn vỡ động mạch của Tư Dạ Kình, bác sĩ vừa khâu vết thương cho anh vừa cảm thán: "Nếu vết thương sâu hơn chút nữa thì mạng của cậu Tư thật có thể nguy hiểm, không biết là ai ác độc muốn cắn chết cậu thế?"