Chương 15: Trơ Mắt Nhìn Đứa Bé Chết

Hạ Vãn Lương liều mạng xông tới bên cửa sổ, ra sức vươn tay nhằm nắm lấy đứa bé

Ngón tay bắt được tả đứa bé.

"Cục cưng" Hạ Vãn Lương nằm ở trên bệ cửa, tay muốn đi bắt lấy đứa bé nhưng vào lúc này, bọc tả đứa bé lại giũ ra

Cô cứ như vậy trơ mắt nhìn con của cô rơi từ cửa sổ tầng hai xuống.

Cứ như vậy thân thể nho nhỏ mềm mại của đứa bé ngã xuống bãi cỏ.

Tiếng khóc dừng lại, đứa bé không nhúc nhích.

Người Hạ Vãn Lương cứng lại, cô cứ như vậy ngẩn ra nhìn đứa bé trên mặt cỏ dưới tầng, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không hoàn hồn được

"Đứa bé đã chết!" Tô Cầm hô to với Tư Dạ Kình: "Nghiệt chủng đó đã chết, Giám đốc Tư, bây giờ cậu có thể bỏ qua cho nhà họ Hạ chúng tôi chưa?"

Tư Dạ Kình hơi nheo mắt lại, anh chỉ nhìn Hạ Vãn Lương.

Hai chân Hạ Vãn Lương như nhũn ra, cả người hoàn toàn thoát lực nằm ở bên cửa sổ không nhúc nhích.

"Giám đốc Tư, cầu xin cậu nương tay với nhà họ Hạ chúng tôi, không phải tôi đã làm theo ý cậu sao? Cầu xin cậu chừa một con đường sống cho nhà họ Hạ chúng tôi!"

Tư Dạ Kình nhìn bóng lưng Hạ Vãn Lương, chậm rãi nói từng chữ: "Tôi muốn các người bóp chết tiện chủng đó, ngã chết không phải là yêu cầu của tôi. Các người vẫn chưa hoàn thành điều kiện của tôi."

"Giám đốc Tư, chết kiểu nào không phải cũng đều giống nhau sao?" Tô Cầm ngẩn người, vội vàng cầu xin: "Cậu cần mạng của đứa bé kia, tôi đã cho cậu rồi! Xin cậu nương tay được không?"

Tư Dạ Kình không để ý tới Tô Cầm, anh chỉ nhìn Hạ Vãn Lương.



Mà Hạ Vãn Lương vẫn không nhìn Tư Dạ Kình, cô không có một chút phản ứng với lời của Tư Dạ Kình, thật giống như coi anh hoàn toàn không tồn tại.

Trong lòng Tư Dạ Kình không vui, vẻ mặt cũng càng âm trầm.

Tô Cầm thấy vậy vội vàng kéo cánh tay Hạ Vãn Lương: "Vãn Lương, con mau nói vài câu đi! Đừng quan tâm tới đứa bé đã chết đó nữa!"

Lúc này Hạ Vãn Lương mới khẽ cử động cái đầu cứng ngắc, cô chậm rãi quay sang ngơ ngác nhìn Tư Dạ Kình.

"Tôi thật sự hối hận." Cô lẩm bẩm.

Tư Dạ Kình hờ hững lạnh lùng nói: "Tôi đã cảnh cáo cô đừng sinh tiện chủng đó ra, cũng đừng hòng dùng đứa bé uy hϊếp tôi!"

Hạ Vãn Lương lung la lung lay đứng lên, nói giọng khàn khàn: "Không, tôi hối hận từng gặp anh, hối hận sao tôi lại đi yêu anh."

Cô vừa tự lẩm bẩm, vừa đi ra ngoài.

"Vãn Lương, con đi đâu vậy?" Tô Cầm muốn đuổi theo lại nghĩ tới Tư Dạ Kình vẫn còn ở đây nên dừng bước, quay lại cầu xin: "Giám đốc Tư, tôi xin cậu cho nhà họ Hạ chúng tôi một con đường sống đi! Tôi quỳ xuống trước mặt cậu!"

Sắc mặt Tư Dạ Kình âm trầm, chân mày xoắn sâu, ánh mắt âm u chỉ nhìn bóng Hạ Vãn Lương rời đi.

Mấy giây sau, đột nhiên anh đứng lên đuổi theo Hạ Vãn Lương.

"Hạ Vãn Lương, cô đứng lại đó cho tôi!"

Hạ Vãn Lương như không nghe thấy, bước chân lắc lư đi ra khỏi cửa chính.



Vẻ mặt cô ngẩn ngơ, từ từ đi tới chỗ con cô rơi xuống.

Đứa bé nho nhỏ ngã xuống sân cỏ, nhắm chặt mắt không nhúc nhích.

"Cục cưng." Hạ Vãn Lương quỳ xuống bên cạnh đứa bé, ánh mắt thẫn thờ, sắc mặt khô cằn tuyệt vọng, mắt cũng không còn chảy nước mắt được nữa, cô nhìn thân thể đứa bé, không dám chạm vào mà lẩm bẩm hết lần này đến lần khác: "Cục cưng."

Tư Dạ Kình theo tới phía sau cô, anh híp mắt nhìn Hạ Vãn Lương, bỗng chốc trái tim anh trở nên mềm nhũn, nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất.

"Hạ Vãn Lương, bây giờ cô tới đây xin lỗi tôi thì tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Hạ các cô!"

"Ha ha." Hạ Vãn Lương cười ngây dại, cô lại phí sức đứng dậy đối mặt với Tư Dạ Kình, bước từng bước một đi về phía anh.

Tư Dạ Kình chau mày nhìn vẻ mặt quỷ dị của Hạ Vãn Lương.

Hạ Vãn Lương từ từ đến gần anh, đứng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mình từng yêu, khóe mắt từ từ chảy ra nước mắt.

"Tư Dạ Kình, tôi muốn anh chết!"

Đột nhiên cô hét lên một tiếng thê lương rồi đâm ngã Tư Dạ Kình, há mồm hung hăng cắn động mạch cổ của anh.

Cô tận hết sức lực, dùng hết tất cả sức lực

Hàm răng cắn nát da thịt, trong miệng tràn đầy mùi máu tươi.

Cô muốn gϊếŧ Tư Dạ Kình, báo thù cho con của cô!

Cùng chết đi, cùng xuống địa ngục tính sổ!