Chương 22

Mạnh Yên Chi không chút do dự liền nhận điện thoại.

Mắt nhìn thấy Giản Vy đang đi thẳng về phía trước, lại quên nói với cô ấy một tiếng.

“Chi Chi, ba mẹ em sẽ đáp máy bay xuống Vân Thành vào bảy giờ tối nay.”

“Công việc bên kia em có thể xử lý xong trước sáu giờ không?”

Thẩm Nguyệt Bạch đi thẳng vào vấn đề, nói chuyện chính trước.

Mạnh Yên Chi nhìn đồng hồ, hiện tại chỉ mới hai giờ mười phút chiều, vẫn còn sớm.

Cô chắc chắn có thể hoàn thành mọi việc trước sáu giờ.

“Vậy anh ở nhà chờ em.” – Giọng người đàn ông dịu dàng.

Mạnh Yên Chi nói được.

Cô vốn nghĩ rằng Thẩm Nguyệt Bạch gọi điện đến chỉ để thông báo lịch trình của cha mẹ cô.

Nói xong việc chính, anh nên cúp máy mới đúng.

Không ngờ người đàn ông lại tìm chủ đề mới.

“Em đến Người Đẹp Truyền Hình chưa?”

“Đến rồi.”

“Giản Vy đâu?”

“Ở phía trước, bọn em đã gặp nhau rồi.”

Mạnh Yên Chi nhanh chóng nhìn người phụ nữ vừa bước đến cửa văn phòng chủ tịch.

Cô rối rắm, không biết có nên nói với Thẩm Nguyệt Bạch việc đổi người đại diện hay không.

Đúng lúc này, Giản Vy đẩy cửa văn phòng làm việc của Thẩm Phục, quay đầu lại nhìn Mạnh Yên Chi.

Giọng nói không có cảm xúc gì, chỉ thúc giục Mạnh Yên Chi đi theo.

Mạnh Yên Chi lập tức từ bỏ ý định đổi người đại diện.

Một mặt là vì cô không muốn gây thêm rắc rối cho Thẩm Nguyệt Bạch, mặt khác là vì cô thật sự rất thích Giản Vy, quá đẹp trai. (*)

“Thẩm sư huynh, em không nói với anh nữa.”

Mạnh Yên Chi nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.

Cô tăng tốc bước chân để đuổi kịp Giản Vy.

Hai người trước sau bước vào văn phòng của Thẩm Phục.

Sau đó thư ký của Thẩm Phục mang trà và bánh ngọt vào cho bọn họ.

Phòng làm việc của Thẩm Phục được trang trí hoa lệ, nổi bật phong cách cá nhân.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy giai điệu yêu thích của anh ấy.

Mạnh Yên Chi và Giản Vy ngồi ở ghế sô pha khu vực bên kia.

Hai người cũng không ngồi bên cạnh nhau.

Giản Vy ngồi trên ghế sô pha đơn, còn Mạnh Yên Chi ngồi trên ghế sô pha dài.

Sự im lặng kéo dài khoảng ba đến năm phút.

Mạnh Yên Chi lấy hết can đảm, nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha đơn.

“Chị Giản Vy có biết gì về em không?”

“Nhân lúc Thẩm tổng vẫn chưa đến, em có thể giới thiệu ngắn gọn bản thân với chị được không?”

Thực ra điều mà Mạnh Yên Chi muốn hỏi Giản Vy chính là.

Có phải cô ấy bị ép buộc đến nhận hướng dẫn cho cô không?

Lúc Mạnh Yên Chi mở miệng, Giản Vy đang cầm tách trà, nhẹ nhàng thổi.

Cô ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

“Không cần phiền phức như vậy.”

“Tình hình hiện tại của em, Tô Ám đã nói với tôi rồi.”

Mạnh Yên Chi khép miệng lại, nhẹ nhàng mím môi.

Giản Vy đã nói như vậy, cô cảm thấy bản thân không còn gì để nói.

Tô Ám vừa là người đại diện, vừa là bạn tốt của Thẩm Nguyệt Bạch.

Nói như vậy thân phận của cô và những việc xảy ra ở giải trí Bắc Hải trước đó, chắc chắn anh ấy đều đã nói với Giản Vy.

Sau một lúc im lặng, Mạnh Yên Chi hỏi:

“Chị Giản Vy, có phải chị bị ép buộc nhận hướng dẫn em không?”

Cô hỏi với giọng rất nhỏ.

Động tác uống trà của Giản Vy cứng đờ.

Cuối cùng cô ấy cũng ngước mắt lên, nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Yên Chi.

“Em nghĩ nhiều rồi.”

“Tôi nhận hướng dẫn em, đơn giản là vì được người khác tin tưởng về vấn đề trung thành.”

“Em cũng không cần phải tự ti.”

“Trong giới cũng có rất nhiều nghệ sĩ chỉ có nhan sắc và hoài bão như em.”

“Nhưng không phải tất cả đều là A Đẩu không chống nổi bức tường.” (**)

Giản Vy thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống trà.

Đến khi cô ấy đặt tách trà xuống bàn.

Mới cho Mạnh Yên Chi một viên thuốc an thần.

“Em yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để hướng dẫn em thật tốt.”

“Nhưng con người tôi có những quy tắc làm việc riêng.”

“Đối với những nghệ sĩ dưới sự hướng dẫn của tôi, luôn luôn nghiêm khắc.”

“Mong em hãy rộng lượng một chút.”

Mạnh Yên Chi thụ sủng nhược kinh.

“Chị Giản Vy đừng nói nghiêm trọng như thế.”

“Chỉ cần không trái với luân lý và đạo đức, em đều có thể chấp nhận.”

“Cũng sẵn sàng chịu đựng cực khổ.”

Câu trả lời của cô khiến Giản Vy phải nhìn cô thêm lần nữa.

Sau một lúc im lặng, người phụ nữ nhướng mày.

“Tôi nghe Tô Ám nói, em và Thẩm tiên sinh muốn bí mật kết hôn phải không?”

“Đúng vậy, vì muốn ứng phó với người lớn trong nhà.”

Mạnh Yên Chi thành thật trả lời.

Bởi vì, những chuyện sau này của cô đều cần Giản Vy quan tâm nhiều hơn, nên không có lý do gì phải giấu giếm cô ấy cả.

Giản Vy gật gật đầu, lại hỏi tiếp.

“Vì sao lại chọn bí mật kết hôn?”

Cô biết Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch là ký thỏa thuận kết hôn, thời hạn ba năm.

Nhưng trong tình huống bình thường, bên nhà gái chắc chắn sẽ không chủ động yêu cầu giữ bí mật mới đúng.

Như vậy mới có thể trói buộc Thẩm Nguyệt Bạch ở bên cạnh, cọ nhiệt hưởng phúc lợi, đúng không?

“Sợ bị mắng.”

“Cũng không muốn lợi dụng Thẩm sư huynh.”

Câu trả lời của Mạnh Yên Chi khiến Giản Vy có chút ngạc nhiên.

Trước khi đến đây, vốn dĩ cô ấy đã chuẩn bị tâm lý. Cô nghĩ một thiên kim tiểu thư như Mạnh Yên Chi, chắc chắn sẽ khó hòa hợp.

Thậm chí còn sẵn sàng mắng người đến khóc.

Không ngờ Mạnh Yên Chi lại rất khiêm tốn, tính cách khá tốt, rất trung thực.

Với tính tình ôn hòa như vậy, khó trách vào nghề ba năm vẫn là một nhân vật trong suốt.

Đoán chắc lúc ở giải trí Bắc Hải đã bị bắt nạt không ít.

Giản Vy thu lại suy nghĩ của mình.

Cô cảm thấy với tư cách là người đại diện của Mạnh Yên Chi, cô nên nhắc nhở cô ấy một chút.

“Tôi không có ý kiến gì về việc em và Thẩm tiên sinh bí mật kết hôn.”

“Nhưng có một điều phải nhắc nhở em nhớ kỹ.”

“Thẩm tiên sinh đã có người trong lòng, đừng động tâm với anh ấy.”

Giản Vy vừa dứt lời, cánh cửa văn phòng nặng nề bị người ở bên ngoài đẩy ra.

Vì vậy Mạnh Yên Chi không kịp hỏi cô ấy người trong lòng Thẩm Nguyệt Bạch là ai.

Nhưng cô có thể chắc chắn rằng.

Giản Vy là có lòng tốt nhắc nhở cô, sợ cô không hiểu rõ tình hình sẽ lún sâu vào vũng bùn.

Ít nhất Mạnh Yên Chi cảm thấy lời nhắc nhở của Giản Vy rất đúng lúc.

Bởi vì thiếu chút nữa cô đã bị Tần Quả tẩy não, nghĩ rằng Thẩm Nguyệt Bạch thật sự có ý tứ với cô.

Còn nghĩ sau khi trở về sẽ nói cho anh biết, cô cũng thích anh.

May mắn là vừa rồi lúc nhận điện thoại cô vẫn chưa nói ra.

Nếu không sau này sống chung sẽ rất xấu hổ.

Sau khi Mạnh Yên Chi tự an ủi chính mình, liền cố gắng điều chỉnh tốt tâm trạng.

Nhưng trong suốt quá trình ký hợp đồng, cô vẫn luôn có chút lơ đãng.

Suy nghĩ rất khó cô đọng.

Cũng may còn có Giản Vy giúp cô xem hợp đồng.

Hơn nữa những điều kiện mà Thẩm Phục đưa ra cho Mạnh Yên Chi đều là tốt nhất, hợp đồng không có vấn đề gì.

Ký hợp đồng xong, Giản Vy rời đi trước.

Cô phải nhanh chóng quay về Truyền thông Trung Dương để làm thủ tục từ chức.

Chỉ còn lại Mạnh Yên Chi và Thẩm Phục ở cùng một chỗ.

Người sau nhờ thư ký đóng gói hợp đồng của Mạnh Yên Chi, đích thân đưa cho cô.

“Chị dâu, em tìm người đưa chị về nhé?”

Trong văn phòng không còn người nào khác.

Thẩm Phục cũng không cần phải tránh hiềm nghi, một ngụm một tiếng đều gọi chị dâu.

Mạnh Yên Chi từ chối ý tốt của anh ấy.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn hỏi thăm về mối quan hệ giữa Giản Vy và Thẩm Nguyệt Bạch.

Mục đích chính mà cô muốn biết là Giản Vy hiểu biết về Thẩm Nguyệt Bạch được bao nhiêu, cô ấy nói Thẩm Nguyệt Bạch đã có người trong lòng, điều này có đáng tin hay không.

Kết quả là Thẩm Phục đã hiểu lầm Mạnh Yên Chi.

“Chị dâu, chị đừng suy nghĩ nhiều.”

“Chị Vy và anh cả tuyệt đối trong sạch!”

Mạnh Yên Chi dở khóc dở cười.

“Tôi chỉ muốn hỏi quan hệ giữa chị Vy và Thẩm sư huynh như thế nào?”

“Người đang nghĩ nhiều là cậu đấy!”

Thẩm Phục cau mày, một lần nữa xác nhận thật sự cô không hiểu lầm quan hệ giữa Giản Vy và Thẩm Nguyệt Bạch.

Lúc này người đàn ông mới nói tiếp.

“Quan hệ hẳn là không tệ.”

“Ngoài anh Tô Ám thì chị Vy là người hiểu anh trai tôi nhất.”

“Bọn họ là bạn tri kỷ sao?”

“Cũng không hẳn là như vậy, chị Vy là trẻ mồ côi, chính anh trai tôi là người bỏ tiền giúp đỡ chị ấy đi học.”

Mạnh Yên Chi sửng sốt một lúc, suy nghĩ của cô trực tiếp bị kéo lệch quỹ đạo.

Cô cùng Thẩm Phục ngồi trong văn phòng trò chuyện hơn nửa giờ, chủ đề vẫn luôn xoay quanh Thẩm Nguyệt Bạch.

Thẩm Phục nói năm Thẩm Nguyệt Bạch mười tám tuổi, ông nội đã chia cho anh một phần nhỏ cổ phần của tập đoàn.

Anh liền dùng số tiền này, ngẫu nhiên chọn một bạn nhỏ cần được giúp đỡ.

Hỗ trợ việc học tập và chi phí sinh hoạt ngày thường của đối phương.

Nói cách khác, năm Giản Vy mười hai tuổi đã quen biết Thẩm Nguyệt Bạch.

Đối với Giản Vy mà nói, sự tồn tại của Thẩm Nguyệt Bạch giống như một vị thần.

Vì vậy cô ấy chú ý đến Thẩm Nguyệt Bạch cũng không kém người đại diện Tô Ám.

“Sau đó chị Vy biết được anh trai tôi đã gia nhập giới giải trí, nên lúc vào đại học chị ấy đã chọn chuyên ngành liên quan đến người đại diện.”

“Một lòng chỉ muốn sau khi học xong sẽ trả ơn anh tôi thật tốt.”

Nói đến đây, Thẩm Phục thở dài.

“Cô ấy đã làm được.”

“Cô ấy tốt với anh cả đến mức khiến người khác phải ghen tỵ.”

Mạnh Yên Chi có thể hiểu được tâm ý báo đáp ân tình của Giản Vy.

Sau khi thu hoạch được thông tin mình muốn, cô liếc nhìn ánh mắt uể oải kỳ lạ của Thẩm Phục.

Vỗ vỗ vào vai anh.

“Cậu thật sự hiểu rất rõ mọi việc của chị Vy.”

Thẩm Phục đờ người một lúc, vội vàng nhìn sang chỗ khác.

“Làm gì có.”

Mạnh Yên Chi vẫn chưa nhận ra sự khác thường của người đàn ông này.

Bởi vì cô cũng đang giống anh, uể oải đến khó hiểu.

Sau khi nghe Thẩm Phục nói, Mạnh Yên Chi có thể kết luận.

Giản Vy nói Thẩm Nguyệt Bạch đã có người trong lòng, tám phần là sự thật.

Cho nên tình yêu vừa mới nảy mầm của cô, có thể bị bóp chết.

Sau này vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định với Thẩm Nguyệt Bạch, không thể lại bị sắc đẹp của anh mê hoặc.

***

Sau khi rời khỏi Người Đẹp Truyền Hình.

Mạnh Yên Chi bắt taxi đến nhà Tần Quả, mang số hành lý còn lại của cô rời đi.

Lúc quay lại bệnh viện trả chìa khóa, Mạnh Yên Chi không tìm thấy Tần Quả.

Nghe các bác sĩ khác nói Tần Quả vừa tiến hành một cuộc phẫu thuật, không biết khi nào mới có thể kết thúc.

Mạnh Yên Chi mang chìa khóa bỏ vào ngăn kéo trong văn phòng của Tần Quả, gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy.

Sau đó mang theo hành lý rời đi trước.

Cô cũng không trở về Vân Châu Chi Nhãn.

Trong lòng vẫn luôn nặng trĩu, áp lực đến khó chịu.

Sợ sau khi quay lại, sẽ bị Thẩm Nguyệt Bạch nhìn ra manh mối.

Mạnh Yên Chi lang thang ở bên ngoài đến khoảng sáu giờ ba mươi tối.

Sau khi nhận cuộc gọi của Thẩm Nguyệt Bạch mới bắt taxi trở về Vân Châu Chi Nhãn.

Lúc cô vào cửa, Thẩm Nguyệt Bạch đang ngồi ở phòng khách dưới tầng.

Anh đang xem một chương trình tạp kỹ.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông tắt tivi.

Đứng dậy và đi đến huyền quan bên kia.

Thấy Mạnh Yên Chi cúi người đổi giày, Thẩm Nguyệt Bạch nhớ đến tin nhắn Wechat mà Thẩm Phục gửi cho anh nửa giờ trước.

Thẩm Phục nói lúc ký hợp đồng, cậu ấy cảm thấy tâm trạng của Mạnh Yên Chi không được tốt.

Thẩm Phục còn nói, Mạnh Yên Chi đã hỏi về mối quan hệ giữa anh và Giản Vy.

Cảm giác như cô ấy có chút để ý.

Người đàn ông thu lại suy nghĩ, bước đến cầm lấy vali của Mạnh Yên Chi.

“Chi Chi, hoang nghênh về nhà.”

Mạnh Yên Chi thay dép lê.

Ngước mắt lên đối diện với gương mặt tuấn tú và dịu dàng của người đàn ông, trong một khoảnh khắc cô có chút thất thần.

Sau đó cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, vòng qua người đàn ông đi vào phòng khách bên kia.

Cô thật sự cố gắng hết sức để giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Cố gắng đến mức Thẩm Nguyệt Bạch có thể cảm nhận rõ ràng sự bất thường của Mạnh Yên Chi.

Anh giúp cô mang vali lên tầng.

Sau khi xuống tầng, lại chủ động đi vào phòng bếp lấy cho cô một lon Fanta.

Mạnh Yên Chi nói cảm ơn, vẻ mặt bình tĩnh.

So với trước đó, tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

“Có tâm sự sao?”

Người đàn ông trầm giọng, tiến lại gần cô.

Một đôi mắt đen sâu thẳm, khóa chặt cô như gông cùm xiềng xích.

Mạnh Yên Chi vừa uống một ngụm Fanta có ga.

Trong miệng ngọt ngào, cô tùy tiện liếʍ liếʍ cánh môi.

Sau đó nói thẳng vào vấn đề:

“Thẩm sư huynh, anh có cảm thấy mối quan hệ giữa hai chúng ta quá mức thân mật không?”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm ảnh đế: quản lý Giản, đây là cách cô báo đáp ân nhân của mình sao?

Giản Vy: ….. Tôi sai rồi, tôi hối hận rồi, tôi thật sự không biết cô ấy là người trong lòng anh.

***

(*) Trong văn gốc, tác giả dùng từ “soái” nên mình dịch là “đẹp trai”, ý Mạnh Yên Chi nói Giản Vy rất ngầu.

(**) A Đẩu: tên là Lưu Thiện, con trai của Lưu Bị, là vị hoàng đế thứ hai cũng như cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Năm 17 tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, tại vị 40 năm thì hàng Ngụy chịu mất nước. Người xưa đánh giá ông là vị vua yếu nhược, thậm chí tiểu tự A Đẩu của ông còn được dùng như từ “thiểu năng”.