Chương 21

“Cậu nói đây là bị muỗi đốt?”

Tần Quả mặc áo blouse trắng, rút một bàn tay ra khỏi túi áo.

Cẩn thận xem xét dấu vết trên cổ Mạnh Yên Chi.

Đối với lý do thoái thác của Mạnh Yên Chi, dĩ nhiên là cô không tin.

Lại không phải là một kẻ ngốc.

Nhưng Tần Quả cũng không vạch trần cô.

Chỉ giơ ngón tay cái lên.

“Không hổ là cậu, như thế này cũng dám ra ngoài.”

Mạnh Yên Chi thấy cô ấy không hề nghi ngờ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này cô đang ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng làm việc của Tần Quả, máy điều hòa thổi hơi lạnh, thoải mái đến mức không muốn cử động.

Mắt thấy đã đến buổi trưa.

Tần Quả giữ Mạnh Yên Chi lại cùng nhau ăn cơm.

Cô đến nhà ăn bệnh viện mang về hai phần thức ăn.

Hai người tạm chấp nhận giải quyết tại văn phòng.

Lúc này, Tần Quả hỏi Mạnh Yên Chi:

“Cậu cố ý đến đây tìm tớ, đừng nói chỉ là để tớ xem cổ của cậu?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy cậu đến đây làm gì?”

Mạnh Yên Chi cầm đũa gắp một miếng thịt lợn xào ớt xanh.

Trong lòng rối rắm một lúc, cô nhìn về phía Tần Quả.

“Quả Quả, tớ cảm thấy tớ không thể nhịn được nữa.”

“Cái gì?”

Tần Quả nửa mở miệng, đang muốn ăn một miếng sườn heo.

Nghe Mạnh Yên Chi nói, cô thả miếng sườn trở lại đĩa.

“Sao vậy? Áp lực rất lớn sao?”

“Vì vấn đề chấm dứt hợp đồng với giải trí Bắc Hải?”

Mạnh Yên Chi: “Ý tớ là nói Thẩm Nguyệt Bạch…”

Cô có chút khó mở miệng.

Dù người đối diện là Tần Quả, cô cũng rất xấu hổ khi thừa nhận bản thân có phản ứng sinh lý với Thẩm Nguyệt Bạch.

Không ngờ Tần Quả lại hiểu Mạnh Yên Chi hơn những gì cô nghĩ.

“Cậu xuống tay với Thẩm ảnh đế?”

“Đã đến bước nào rồi?”

Mạnh Yên Chi: “…”

Cô thành thật nói với Tần Quả về kế hoạch diễn cảnh giường chiếu của mình.

Cuối cùng còn trịnh trọng thanh minh.

“Bọn tớ thật sự chỉ là đối diễn!”

“Chậc chậc chậc… Tớ đã nói vết dấu tây trên cổ cậu không giống vết muỗi đốt thông thường.”

“Tại sao lúc ấy cậu không trực tiếp diễn giả thành thật?”

Nếu trong văn phòng còn có những người khác, Mạnh Yên Chi đã lao tới bịt miệng cô ấy lại.

Âm lượng có hơi lớn.

“Quả Quả, tới là đến tìm cậu để nghĩ cách.”

“Chỗ cậu có loại thuốc nào có thể khiến người ta thanh tâm quả dục, không ham muốn nam sắc không?”

Mạnh Yên Chi nghiêm túc hỏi.

Dường như thật sự rất đau khổ.

Tần Quả cuối cùng cũng đưa được miếng sườn vào miệng.

Nhấp nháp xong hai ba miếng, cô mυ"ŧ lớp dầu mỡ bám trên đầu ngón tay.

Lúc này mới chậm rãi nói.

“Cậu chỉ cần tìm một tu viện và trở thành một tu sĩ.”

“Mạnh Yên Chi ơi Mạnh Yên Chi, cậu chính là có ý thức đạo đức quá mạnh mẽ.”

“Bị trói buộc.”

“Nếu tớ là cậu, trong ba năm tiếp theo tớ chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để cùng Thẩm ảnh đế diễn giả thành thật.”

“Nếu không được, ít nhất cũng phải ăn sạch anh ta trước khi rời đi, đúng không?”

Tần Quả lại tiếp tục chiến đấu hăng say với miếng sườn heo nướng khoai tây.

Mạnh Yên Chi ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt đỏ bừng.

Bởi vì lời nói của Tần Quả khiến cô nhớ đến hình ảnh cùng Thẩm Nguyệt Bạch lăn lộn trên thảm trong phòng khách.

Cô nhớ rõ lúc ấy bản thân còn ngứa ngáy tay chân, sờ soạng cơ bụng của anh…

Mạnh Yên Chi dùng một tay che mặt, nhịn không được kêu rên một tiếng.

Tần Quả thật sự không nhìn nổi nữa.

“Thỏa thuận mà cậu ký với Thẩm ảnh đế cũng không có nói không thể diễn giả thành thật.”

“Cậu chính là thèm khát cơ thể Thẩm ảnh đế, cơ thể của cậu so với trái tim thì thành thật hơn nhiều.”

Chỉ hai câu nói liên tiếp, đã mạnh mẽ kéo ra suy nghĩ thật sự trong lòng Mạnh Yên Chi, quất cô một phát.

Mạnh Yên Chi khóc không ra nước mắt.

Thật ra, chính là bởi vì cô ý thức được bản thân đã động tâm với Thẩm Nguyệt Bạch.

Nên mới cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.

Một mặt là vì thời gian cô và Thẩm Nguyệt Bạch ở bên nhau không tính là dài.

Trước đó không lâu cô và Tần Xuyên vừa mới chia tay, hiện tại lại di tình biệt luyến (*) rung động với Thẩm Nguyệt Bạch…

Nghĩ lại đều cảm thấy không thể tin được.

Có lẽ đúng như lời Tần Quả đã nói, cô bị ý thức đạo đức xiềng xích quá nặng.

Tâm bị trói buộc.

Mặt khác Mạnh Yên Chi cảm thấy khoảng cách giữa cô và Thẩm Nguyệt Bạch quá lớn.

Vứt bỏ việc chênh lệch tuổi tác, địa vị xã hội của hai người họ cũng rất khác nhau.

Hơn nữa Thẩm Nguyệt Bạch đã nói rất rõ ràng là anh đang diễn kịch cùng cô, sao cô lại có thể ngây ngốc đơn phương động tâm như vậy được?

“Tớ nghĩ nếu cậu thích Thẩm ảnh đế, tốt nhất nên trực tiếp nói thẳng với anh ấy.”

“Xem anh ấy nói thế nào.”

“Chân trước tớ vừa mới chia tay với Tần Xuyên, hiện tại lại nói thích anh ấy… Cậu cảm thấy thích hợp không?”

Mạnh Yên Chi cau mày.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô trở nên rất quan tâm đến ý kiến của Thẩm Nguyệt Bạch.

Tần Quả cuối cùng cũng hiểu được mối lo lắng trong lòng cô.

Vì vậy càng thêm chắc chắn Mạnh Yên Chi đã thật sự rung động với Thẩm Nguyệt Bạch.

Cô mỉm cười đút cho Mạnh Yên Chi một miếng sườn.

“Dù sao tớ vẫn cảm thấy Thẩm ảnh đế đối xử với cậu khá đặc biệt.”

“Trực giác của tớ mách bảo anh ấy thích cậu.”

“Vì vậy Chi Chi, cậu hãy dũng cảm hơn, lúc nên tiến thì phải tiến lên!”

Mạnh Yên Chi gặm xong xương sườn giống như được tăng cường thêm dũng khí.

Ăn xong bữa trưa, trái tim hỗn loạn của cô có thể miễn cưỡng xem như đã yên ổn lại.

Buổi chiều Tần Quả còn phải đi làm, không biết tìm từ nơi nào được chiếc khăn lụa.

Che đi dấu vết trên cổ Mạnh Yên Chi.

Sau đó đưa cô đến cửa thang máy.

Hai người đứng ở lối vào cửa thang máy nói chuyện phiếm.

Giờ nghỉ trưa, tòa nhà khám bệnh ngoại trú bên này còn khá yên tĩnh.

Trong hành lang dài ngoài Mạnh Yên Chi và Tần Quả, còn có một đôi nam nữ cách đó không xa, từ hành lang bên kia đi đến.

Tần Quả giao chìa khóa nhà cho Mạnh Yên Chi, để cô về nhà lấy hành lý.

Vừa dứt lời, khóe mắt đã thoáng nhìn thấy hai người từ bên kia đang đi về phía bên này.

Từ giây phút đầu tiên đã bị thu hút bởi trang phục che kín mặt của hai người họ.

Sau đó cô chăm chú nhìn qua.

Không quên dùng khuỷu tay chạm vào Mạnh Yên Chi.

“Chi Chi, nhìn bên kia.”

“Đó có phải đôi cẩu nam nữ Tần Xuyên và Khương Vạn Nguyệt kia không?”

Mạnh Yên Chi nhìn theo tầm mắt của cô ấy.

Thấy đôi nam nữ đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng thật sự cô chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đã nhận ra Tần Xuyên.

Ngay cả khi đối phương đang ngụy trang.

Nghe Tần Quả mắng bọn họ là cẩu nam nữ, Mạnh Yên Chi không thể nhịn cười.

“Mau rút lại những lời cậu vừa nói, để tới mắng.”

Cô vừa nói xong, Tần Xuyên và Khương Vạn Nguyệt cách đó không xa cũng nhìn thấy bọn họ.

Bước chân của hai người có chút dừng lại.

Sau đó trực tiếp đến gần.

Tầm mắt Khương Vạn Nguyệt dừng lại trên người Tần Quả đang mặc áo blouse trắng.

Mỉm cười với cô ấy.

“Quả Quả, đã lâu không gặp.”

Lúc trước Khương Vạn Nguyệt và Tần Xuyên đăng ký kết hôn.

Tần Quả vì muốn giúp Mạnh Yên Chi tìm hiểu tình địch, đã cùng Khương Vạn Nguyệt ăn một bữa cơm.

Có lẽ vì cô là em họ của Tần Xuyên nên Khương Vạn Nguyệt đối xử với cô rất thân thiện.

Nhưng sau khi biết Tần Quả và Mạnh Yên Chi là bạn thân, đã cố ý châm ngòi khıêυ khí©h nhưng lại bị Tần Quả vạch mặt.

Từ đó về sau bọn họ cũng không gặp lại nhau.

Hôm nay Tần Xuyên đưa Khương Vạn Nguyệt đến đây khám thai.

Cố ý chọn bệnh viện nhân dân thành phố nơi Tần Quả đang làm việc, thật ra chính là ôm một tia hy vọng.

Bởi vì Tần Quả và Mạnh Yên Chi vẫn là bạn thân nhất.

Tần Quả nhìn chằm chằm Khương Vạn Nguyệt, vẻ mặt vô cảm, càng không có bất kỳ phản ứng nào.

Sự thù địch và chán ghét đều hiện rõ trong ánh mắt cô ấy.

Khương Vạn Nguyệt đâm phải bức tường đành xấu hổ thu lại ý cười.

Cô ta quay lại nhìn Mạnh Yên Chi ở bên cạnh, ánh mắt rơi thẳng vào cổ cô.

“Trời nóng thế này còn quàng khăn lụa sao?”

Mạnh Yên Chi hạ thấp mi mắt, giả vờ như không nghe thấy lời nói của cô ta.

Tần Quả ở bên cạnh nhanh chóng quét mắt nhìn Tần Xuyên, thấy ánh mắt của người đàn ông này cũng đang dán vào cổ Mạnh Yên Chi.

Cô giúp Mạnh Yên Chi giải thích một câu.

“Cổ của Chi Chi bị thương.”

“Phải không? Sao lại bị thương?”

Khương Vạn Nguyệt nổi lên nghi ngờ, tầm mắt quét dọc theo chiếc khăn lụa quấn quanh cổ Mạnh Yên Chi, mơ hồ có thể nhìn thấy vết đỏ.

Nhìn qua không giống bị thương.

Ngược lại trông giống như… dấu hôn?

Nhận ra điều này, khóe môi Khương Vạn Nguyệt nở một nụ cười.

Ngay khi cô ta định nói gì đó, thang máy đã đến trước.

“Chi Chi, cậu ở lại nói chuyện với tớ một lúc nữa đi.”

Mạnh Yên Chi vẫn chưa tìm được lý do để đi chuyến thang máy tiếp theo, Tần Quả đã mỉm cười với cô.

Tầm mắt hai người giao nhau, ngầm hiểu ý mỉm cười.

Mạnh Yên Chi đồng ý.

Khương Vạn Nguyệt còn phải đi làm siêu âm B, nên cùng Tần Xuyên xuống tầng.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, cô ta giả vờ như vô tình nói ra.

“Trên cổ Mạnh Yên Chi là dấu hôn đúng không?”

Vốn dĩ Tần Xuyên bị Mạnh Yên Chi phớt lờ đang cau mày, không rõ anh ta đang nghĩ gì.

Đột nhiên nghe được lời nói của Khương Vạn Nguyệt, ánh mắt anh ta tập trung vào khuôn mặt cô.

Chỉ nghe Khương Vạn Nguyệt tiếp tục nói:

“Không ngờ cô ấy là người có thể cầm được thì buông được, nhanh như vậy đã cùng người khác giới tiếp xúc thân mật.”

Nói đến đây, cô ta còn cố ý nhỏ giọng.

“Vừa rồi em còn thấy dấu hôn kia rất sâu.”

Gương mặt tuấn tú của Tần Xuyên âm u.

Suốt cả quá trình không nói lời nào.

Anh ta đưa Khương Vạn Nguyệt đến phòng siêu âm B, sau đó xoay người trở lại lối vào thang máy.

Quả nhiên chỉ mất khoảng hai ba phút.

Tần Xuyên đã chờ được Mạnh Yên Chi bước ra khỏi thang máy.

***

Mạnh Yên Chi cố ý không đi cùng thang máy xuống tầng với Tần Xuyên và Khương Vạn Nguyệt.

Không ngờ vừa ra khỏi thang máy vẫn đυ.ng phải người đàn ông kia.

Hơn nữa hiển nhiên là Tần Xuyên đang đợi cô.

“Chi Chi.” – Người đàn ông tiến lên chặn đường cô.

“Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.”

Anh ta đang nhắc đến lối đi an toàn cách đó không xa.

Suy cho cùng đại sảnh phòng khám ngoại trú có không ít người, Tần Xuyên là nam nghệ sĩ đang nổi tiếng, nếu xuất hiện quá lâu ở nơi công cộng sẽ dễ dàng bị lộ.

Mạnh Yên Chi cau mày nhìn bốn phía, cũng không nhìn thấy Khương Vạn Nguyệt.

“Vợ của anh đâu? Không cần đi cùng cô ấy sao?”

Giọng nói của cô ấy trong trẻo, thờ ơ đạm bạc không mang theo chút tình cảm nào.

Tần Xuyên cảm thấy xa lạ, nghe không quen, cảm thấy khó chịu.

Anh ta rất kiên trì.

“Chúng ta hãy nói chuyện riêng.”

Mạnh Yên Chi từ chối:

“Tôi rất bận.”

Vừa vào thang máy, cô đã nhận được cuộc gọi từ Thẩm Nguyệt Bạch.

Anh ấy bảo cô đến Người Đẹp Truyền Hình để ký hợp đồng trước.

Vấn đề liên quan đến tương lai, Mạnh Yên Chi không muốn trì hoãn.

Cô vẫn luôn cảm thấy, trước khi hợp đồng được ký kết, tất cả đều là ảo tưởng.

“Anh chỉ nói vài câu.”

“Được không?”

Thái độ của Tần Xuyên đã hạ thấp đáng kể.

Mạnh Yên Chi nhìn chằm chằm anh ta, trong mắt tràn ngập sự không kiên nhẫn.

Nhưng cô vẫn cho anh ta chút thời gian.

“Năm phút, có gì muốn nói thì nói ở đây.”

Tần Xuyên nhìn thấy sự quyết tuyệt của cô.

Ánh mắt chăm chú nhìn chiếc khăn lụa quàng trên cổ cô, trong lòng âm ỉ đau nhói.

“Em… em có bạn trai mới sao?”

Đôi mắt Mạnh Yên Chi trừng lớn, theo bản năng phủ nhận.

“Không có.”

Ánh mắt cô lơ đãng, mọi manh mối đều lộ ra.

Tần Xuyên cũng không phải tên ngốc, sao có thể không nhìn thấu.

“Vì anh ta nên em mới rời khỏi công ty?”

Tần Xuyên đã biết việc Mạnh Yên Chi chấm dứt hợp đồng.

Lúc đầu anh ta nghĩ rằng, với địa vị hiện tại của anh ta trong công ty, chắc chắn có thể giữ được Mạnh Yên Chi.

Thậm chí anh ta đã lên kế hoạch, khi hợp đồng của Mạnh Yên Chi đến hạn, anh ta sẽ đích thân cùng cô đến gặp Từ tổng.

Không nghĩ tới Từ tổng lại nói với anh ta, Mạnh Yên Chi chủ động chấm dứt hợp đồng với công ty.

Lúc đó Tần Xuyên không thể nào tin được.

Anh ta biết rõ Mạnh Yên Chi muốn ở lại trong giới này đến mức nào.

Cho nên anh ta muốn tìm cơ hội gặp mặt trực tiếp Mạnh Yên Chi.

Bởi vì ngoài việc hỏi trực tiếp ra, anh ta không có cách nào liên lạc với Mạnh Yên Chi.

Wechat, số điện thoại di động và tất cả các thông tin liên hệ khác của anh ta đã bị cô kéo vào danh sách đen.

“Tôi nói, tôi không có tình yêu mới.”

“Anh nghe không hiểu tiếng người sao?”

Mạnh Yên Chi cau mày, hoàn toàn mất kiên nhẫn với Tần Xuyên.

Sự nhẫn nại của người đàn ông cũng chạm đến cực hạn.

Thấy Mạnh Yên Chi mặt không đổi sắc lên tiếng phủ nhận, anh ta trực tiếp kéo chiếc khăn lụa rơi khỏi cổ cô.

Ngay lập tức, bốn năm vết dâu tây với độ nông sâu không đồng đều trên chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết của Mạnh Yên Chi lộ ra trong không khí.

Cô chậm chạp nhận ra điều gì đó liền che cổ mình lại, vẻ mặt ngạc nhiên.

Tần Xuyên cười lạnh.

“Không có tình yêu mới, vậy cổ của em bị chó gặm sao?”

Mạnh Yên Chi giật lại chiếc khăn lụa, trước ánh mắt chú ý của những người qua đường, cô lại quàng chiếc khăn lên cổ mình.

Giương ánh mắt tức giận lạnh thấu xương nhìn người đàn ông, thiếu chút nữa cô đã không nhịn được cho anh ta một cái tát.

“Được! Cứ xem như tôi có tình yêu mới, thì chuyện này có liên quan gì đến anh?”

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Anh không cho phép!”

“Mạnh Yên Chi, anh không cho phép em ở bên người đàn ông khác!”

Người đàn ông mất kiểm soát cảm xúc của mình, anh ta nắm lấy cánh tay cô.

Chỉ trong giây lát, phần lớn những người đang ở sảnh khám bệnh khoa ngoại trú đều nhìn về phía bọn họ bên này.

Mạnh Yên Chi sửng sốt hai giây, sau đó từ trong vẻ mặt u ám của người đàn ông lấy lại tinh thần.

Cô cúi đầu cắn một ngụm vào mu bàn tay của Tần Xuyên.

Vết cắn sắc bén và chuẩn xác, là kiểu muốn một phát cắn chết anh ta.

Người đàn ông đau đớn, không thể không buông cánh tay cô ra.

Mạnh Yên Chi nhân cơ hội này hất vai anh ta ra, lập tức xoay người bỏ chạy đầu cũng không quay lại.

Cô cảm thấy Tần Xuyên chính là một con chó điên.

Là loại phát điên lên thì vô cớ cắn người.

Anh ta là người chủ động đề nghị chia tay, cũng là người nói cô không xứng với anh ta.

Hiện tại không biết lại phát điên cái gì.

Còn không cho phép cô ở bên cạnh người đàn ông khác?

Ha ha ha…

Anh ta thật sự xem trọng bản thân.

Diễn quá nhiều vai tổng tài bá đạo, nên nghĩ bản thân thật sự là một tổng tài bá đạo sao?

Mạnh Yên Chi đen mặt rời khỏi bệnh viện.

Cô đi rất nhanh, mãi đến khi điện thoại di dộng reo lên, nhìn thấy ID người gọi là của Thẩm Nguyệt Bạch, lúc này cô mới bước chậm lại.

Trái tim đang bị cơn tức giận bao phủ thoáng bình tĩnh lại đôi chút.

Cô hít một hơi thật sau, sau đó trả lời điện thoại.

Giọng nói dịu dàng và trầm thấp của Thẩm Nguyệt Bạch dường như có khả năng chữa lành.

“Chi Chi, em đã đến Người Đẹp Truyền Hình chưa?”

“Vẫn chưa…. Em vừa rời khỏi bệnh viện.” – Cô thành thật trả lời.

Giọng điệu ít nhiều vẫn còn chút bốc đồng.

Thông qua điện thoại, Thẩm Nguyệt Bạch cũng có thể nghe ra cô có chuyện gì đó không ổn.

Giọng nói lập tức trầm xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Yên Chi mở to mắt, kinh ngạc với sự nhạy cảm của người đàn ông này.

Một lúc sau, cô đã hoàn toàn nguôi giận, nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Đã ổn rồi!”

“Thẩm sư huynh, nếu không còn việc gì khác thì em bắt taxi đến Người Đẹp Truyền Hình trước.”

Thẩm Nguyệt Bạch bị kéo trở lại việc chính.

Hơn nữa hiện tại anh không ở trước mặt Mạnh Yên Chi.

Cách điện thoại cũng không thể tìm ra nguyên nhân, vì vậy anh lựa chọn nói chuyện chính trước.

“Anh đã tìm cho em một người đại diện đáng tin cậy.”

“Có thể lúc này cô ấy đã đến Người Đẹp Truyền Hình rồi.”

Vừa đúng lúc Mạnh Yên Chi đón được một chiếc taxi.

Nghe được lời nói của Thẩm Nguyệt Bạch, cô kinh ngạc mất mấy giây.

“Anh tìm sao?”

Ý định ban đầu của cô là sau khi vào Người Đẹp Truyền Hình sẽ dựa vào chính mình.

Còn nghĩ rằng người đại diện là do công ty phân công ngẫu nhiên.

Thẩm Nguyệt Bạch giải thích.

“Không phải em muốn bí mật kết hôn sao?”

“Người đại diện và trợ lý phải là người có khả năng giữ bí mật.”

“Em nói xem đúng không?”

Mạnh Yên Chi đã hiểu rõ.

Cô gật đầu đồng ý, sau đó nói Thẩm Nguyệt Bạch gửi thông tin cá nhân của người đại diện qua Wechat cho cô.

Bên này cô lên xe trước, không tiện nói chuyện điện thoại.

Tài xế taxi nghe cô nói muốn đến Người Đẹp Truyền Hình.

Trên suốt đường đi luôn hỏi về danh tính của Mạnh Yên Chi.

Thấy ngoại hình của cô xinh đẹp, hỏi cô đã quay những phim nào.

Mạnh Yên Chi rất hổ thẹn.

Ngay trước khi xuống xe, cô mới nhận được thông tin cá nhân của người đại diện từ Thẩm Nguyệt Bạch.

Thông tin bao gồm tên, tuổi, số điện thoại di động và ảnh chụp của người đại diện.

Điều mà Mạnh Yên Chi không ngờ tới là.

Người đại diện đáng tin cậy mà Thẩm Nguyệt Bạch chọn cho cô lại là một trong những người đại diện kim bài của Truyền thông Trung Dương.

Giản Vy.

Khi nhìn thấy cái tên này, thiếu chút nữa Mạnh Yên Chi đã trẹo chân trên giày cao gót.

Dưới ánh nắng rực rỡ, cô đường đường chính chính đi về phía cổng công ty Người Đẹp Truyền Hình.

Vì ánh sáng mặt trời, căn bản không thể nhìn rõ nội dung trên màn hình di động.

Cô vẫn chưa kịp xem ảnh chụp của Giản Vy.

Trong đầu Mạnh Yên Chi có rất nhiều sự tích về Giản Vy.

Nhưng những bức ảnh của cô ấy rất hiếm khi được lan truyền trên mạng, nên khá ít người biết trông cô ấy như thế nào.

Chỉ biết cô là người phụ nữ duy nhất trong số ít những người đại diện kim bài của giới giải trí.

Trong giới có không ít tin đồn về Giản Vy.

Bởi vì năm nay cô chỉ mới hai mươi bảy tuổi, không có lý lịch làm chỗ dựa, nhưng đã trở thành người đại diện kim bài.

Năng lực nghiệp vụ đặc biệt phi thường.

Có nằm mơ Mạnh Yên Chi cũng chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ trở thành nghệ sĩ dưới sự hướng dẫn của Giản Vy.

Ngoài việc chấn động, cô còn có chút bất an.

Nghe nói Giản Vy là một người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, tác phong làm việc quyết đoán và sắc bén, trên người không có nửa phần dịu dàng mà một cô gái nên có.

Là… một người rất nghiêm khắc.

Mạnh Yên Chi sợ bản thân không chống đỡ nổi.

***

Sau giữa trưa, nắng chiều đặc biệt gay gắt.

Mạnh Yên Chi chạy một mạch vào tòa nhà công ty Người Đẹp Truyền Hình.

Trong đại sảnh được trang bị đầy đủ điều hòa, cùng với phía ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Mạnh Yên Chi vừa bước vào đại sảnh, đã nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập cùng nhau, ở lối vào thang máy bên kia.

Cô chỉ nhìn thoáng qua sau đó đến quầy lễ tân, báo họ tên của mình, nói đã hẹn trước với Thẩm Phục.

Nhân tiện Mạnh Yên Chi còn hỏi thăm một chút về Giản Vy.

Vì trước đó trong điện thoại, Thẩm Nguyệt Bạch nói có lẽ Giản Vy đã đến từ sớm.

Quầy lễ tân nói bọn họ không biết.

“Hiện tại Thẩm tổng đang họp, có thể cô phải chờ một lúc.”

Nhân viên lễ tân có giọng nói êm dịu, hình tượng rất tốt.

Có lẽ vì Thẩm Phục đã giới thiệu qua, thái độ của họ đối với Mạnh Yên Chi khá thân thiện.

Còn hỏi Mạnh Yên Chi muốn lên văn phòng Thẩm Phục để chờ, hay đến khu tiếp khách ở đại sảnh.

Mạnh Yên Chi chọn ở dưới tầng chờ.

Thuận tiện còn nghe được hai cô gái ở quầy lễ tân bát quái về chuyện xảy ra ở lối vào thang máy.

Một nam nghệ sĩ vừa được công ty ký hợp đồng làm bẩn quần áo của Tạ Vãn Đồng – chị cả của công ty.

Lúc này chị cả đang ngăn nam nghệ sĩ kia lại, yêu cầu cậu ta cùng cô quay lại phòng nghỉ giặt sạch quần áo trước mặt cô ấy.

Mạnh Yên Chi cảm thấy yêu cầu này rất hợp lý.

Nhưng cô gái ở quầy lễ tân nhỏ giọng nói với cô:

“Chị Đồng thích nhất là những tiểu thịt tươi đẹp mắt.”

“Người kia là Giang Đình năm nay mới hai mươi tuổi, vẫn đang học đại học.”

Bên ngoài nói muốn người ta giặt sạch quần áo.

Thực tế khi trở lại phòng nghỉ, không biết sau cánh cửa đóng kín sẽ làm gì người ta.

Mạnh Yên Chi giác ngộ.

Không khỏi liếc nhìn về phía lối vào thang máy.

Đúng lúc nhìn thấy nam nghệ sĩ tên Giang Đình kia cụp mắt xuống, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đang nói gì đó với Tạ Vãn Đồng.

Trong đại sảnh tương đối yên tĩnh.

Mặc dù Mạnh Yên Chi ngồi ở khu tiếp khách, cũng có thể mơ hồ nghe thấy lời nói của cậu thanh niên kia.

Anh ta nói:

“Tôi có thể trả chi phí giặt ủi cho chị, cũng có thể trả tiền bộ quần áo của chị.”

“Nhưng tôi sẽ không ngủ với chị.”

“Xin hãy tự trọng!”

Lúc này, Tạ Vãn Đồng lập tức bùng nổ.

Thiếu chút nữa đã không nhịn được ban cho cậu thanh niên một cái tát.

Mạnh Yên Chi biết Tạ Vãn Đồng.

Cô ta và Khương Vạn Nguyệt ra mắt cùng thời gian, từ lúc ban đầu là bạn thân đến hiện tại là đối thủ cạnh tranh, ở trong giới vẫn luôn phân cao thấp.

Tuy nhiên, địa vị của hai người trong giới vẫn mãi ngang nhau.

Cuộc chiến vẫn chưa phân định thắng thua rõ ràng.

Mạnh Yên Chi biết rất ít về Tạ Vãn Đồng.

Cô ta đang theo lộ trình của một ngự tỷ lạnh lùng, hoàn toàn khác với tính cách hiền lành trí thức của Khương Vạn Nguyệt.

Nhưng nhân cách vẫn là nhân cách.

Cụ thể bạn thuộc loại khí chất nào, vẫn nên xem lại cách bạn đối xử với người khác ở nơi riêng tư.

Ít nhất, tính đến hiện tại đó là những gì Mạnh Yên Chi nghe được và nhìn thấy được.

Tạ Vãn Đồng này cũng không khá hơn Khương Vạn Nguyệt.

Muốn sử dụng quy tắc ngầm, nhưng có chút quá trắng trợn.

Lúc Mạnh Yên Chi hoàn hồn, nhóm người của Tạ Vãn Đồng đã rời đi.

Còn lại cậu thanh niên đang đứng ở đó.

Mái tóc đen nhánh và áo sơ mi trắng của cậu ta đều dính đầy Coca.

Nhìn qua có lẽ là bị người khác đổ lên.

“Mạnh Yên Chi?”

Giọng nữ lạnh lùng đã kéo lại suy nghĩ của Mạnh Yên Chi.

Cô nâng mắt nhìn theo hướng giọng nói, bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.

Đối phương mặc áo khoác vest dài màu đen, bên trong là áo vest cổ vuông màu đen.

Bên dưới là quần tây đen ống thẳng đứng, kết hợp với giày cao gót màu đen.

Trên vai còn đeo một chiếc túi màu đen….

Toàn thân màu đen.

Trang phục công sở điển hình của phụ nữ, kết hợp với kính râm che hơn nửa gương mặt khiến cô ấy đặc biệt sang trọng.

Mạnh Yên Chi bị vẻ đẹp kia thu hút.

Một lúc sau mới đứng lên, mở miệng thăm dò:

“Chị có phải là chị Giản Vy không?”

Cô đã quên xem ảnh chụp của Giản Vy.

Hiện tại cũng không phải lúc lấy điện thoại ra so sánh trước mặt người khác.

May mắn là trực giác của Mạnh Yên Chi rất chính xác, cô không nhận nhầm người.

Giản Vy tháo kính râm, để lộ gương mặt mạnh mẽ.

Trên mặt cô ấy cũng không có chút cảm xúc dao động nào.

“Cùng tôi lên tầng đi, đến văn phòng Thẩm Phục chờ.”

Mạnh Yên Chi tuy không rõ ràng lắm.

Vẫn tung tăng theo sau người phụ nữ, đi thẳng đến thang máy bên kia.

Đi cùng thang máy lên tầng với nhóm Mạnh Yên Chi còn có cậu thanh niên tên Giang Đình.

Cậu ta bị đổ một lon Coca lên đầu, nhìn qua có chút chật vật.

Mạnh Yên Chi nhìn thấy trên gương mặt lạnh lùng và trong sáng của cậu ta cũng có vết Coca.

Xuất phát từ lòng thương hại, cô lấy khăn giấy trong túi đưa cho cậu ta.

“Lau đi!”

Giản Vy đứng phía trước hai người bọn họ, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đã đóng kín.

Kể cả khi nghe Mạnh Yên Chi nói chuyện với Giang Đình, cô ấy cũng không quay đầu lại.

Như chưa từng nghe thấy.

Cậu thanh niên đang đứng trong góc thang máy vốn dĩ cụp mắt xuống.

Che giấu thật tốt sự lạnh lùng trong ánh mắt.

Anh không nghĩ đến sẽ có người đưa khăn giấy cho mình.

Bởi vì vừa rồi ở trước mặt mọi người anh đã đắc tội với Tạ Vãn Đồng.

Về sau chắc chắn sẽ bị gây khó dễ.

Ngay lúc này ai lại dám đứng ra giúp anh?

Giang Đình không nhận khăn giấy.

Ngược lại anh ta ngước mắt lên liếc nhìn Mạnh Yên Chi.

Sau khi đôi mắt hoa đào trong suốt của cô gái rơi vào tầm mắt, anh ta sững sờ một lúc.

Tiếp đến di chuyển tầm mắt sang nơi khác, anh ta chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Không cần.”

Thang máy đã đến.

Giang Đình đi trước một bước.

Mạnh Yên Chi đưa khăn giấy không thành công: “…”

Thời buổi hiện nay, trong cái giới này, lại còn tồn tại người có tính tình cổ quái hơn cả cô!

Thật là hiếm lạ.

Ting….

Thang máy đến tầng cao nhất của tòa nhà.

Giản Vy bước ra ngoài chân trước, chân sau Mạnh Yên Chi đã theo kịp.

Cô muốn tìm đề tài nào đó để nói, nhưng cuối cùng lại bị vẻ mặt lạnh lùng của Giản Vy áp bức ngăn lại.

Mạnh Yên Chi cau mày, đột nhiên muốn gọi điện thoại hỏi Thẩm Nguyệt Bạch một chút.

Xem có thể đổi người đại diện khác cho cô được không.

Để chị Giản Vy hướng dẫn cô, luôn có cảm giác thật là lãng phí tài năng.

Trong lúc cô đang chửi thầm, di động của Mạnh Yên Chi chợt vang lên.

Cô nhìn ID người gọi trên màn hình, đúng lúc chính là Thẩm Nguyệt Bạch mà cô vừa nghĩ đến.

***

(*) Di tình biệt luyến: trước đó đang yêu một người, sau đó chia tay, nhưng không bao lâu sau lại yêu một người khác.