Chương 19

Nhìn thấy hai từ “đối diễn”.

Nhịp tim Mạnh Yên Chi đột nhiên tăng nhanh, nhớ đến trước kia Thẩm Nguyệt Bạch có nói qua “diễn trên giường”.

Cô không trả lời tin nhắn, chỉ hốt hoảng bỏ điện thoại vào túi.

Dự định trở về Vân Châu Chi Nhãn trước.

Mạnh Yên Chi không nghĩ đến Khương Vạn Nguyệt đang đi về phía cô lại lên tiếng chào hỏi.

Cơ thể đang mang thai của đối phương đứng trước mặt cô, chắn đường.

“Đã lâu không gặp, Yên Chi.”

Giọng nữ mang ý cười, dịu dàng và phóng khoáng.

Mạnh Yên Chi liếc nhìn cô ta, nhưng trong mắt không có bất kỳ ý cười nào.

Quá giả dối!

Mạnh Yên Chi gật gật đầu xem như là đáp lại.

Không có ý định mở miệng đối phó với cô ta.

Có thể thấy được đôi mắt to mơ hồ của Khương Vạn Nguyệt đang khóa chặt vào cô.

Không hài lòng với phản ứng của Mạnh Yên Chi.

Cô ta cố ý đỡ eo, đẩy chiếc bụng bầu chưa bao lớn ra.

Tiếp theo lại mỉm cười:

“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống ôn chuyện đi.”

“Không cần, tôi còn có việc.” – Mạnh Yên Chi lùi về sau nửa bước.

Giữ một khoảng cách nhất định với Khương Vạn Nguyệt.

Đi cùng cô ta là người đại diện và trợ lý, Mạnh Yên Chi chỉ có một mình.

Chỉ sợ lúc xảy ra chuyện gì đó, cô chỉ có một cái miệng, không thể nói rõ ràng.

Khương Vạn Nguyệt hiển nhiên đã nhìn ra sự đề phòng của Mạnh Yên Chi đối với cô ta.

Quét mắt nhìn qua người đại diện và trợ lý, bảo bọn họ đi trước.

Sau đó giả vờ xin lỗi Mạnh Yên Chi:

“Xin lỗi nha Yên Chi, tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này.”

“Tôi và Tần Xuyên cũng chỉ làm một lần.”

“Không ngờ mới một lần đã trúng…”

Khương Vạn Nguyệt hạ giọng xuống rất nhỏ, chỉ có Mạnh Yên Chi trước mặt cô ta mới có thể nghe thấy.

Khi nói những điều này, khóe môi cô ta nở nụ cười.

Khi tầm mắt đối diện với Mạnh Yên Chi, biểu tình rất tự hào.

Cô ta nghĩ rằng có thể nhìn thấy bi thương trong mắt Mạnh Yên Chi.

Kết quả trong đôi mắt đen trắng trong veo đó, chỉ có một mảng lạnh lùng.

Giống như cách mà Mạnh Yên Chi nhìn cô ta trong lần đầu gặp nhau.

Kỳ thật Khương Vạn Nguyệt cũng không hiểu lắm, vì sao Mạnh Yên Chi có thể kiên trì suốt ba năm.

Nếu chuyện này xảy ra với những nữ nghệ sĩ khác.

Chỉ sợ nhiều nhất là ba tháng, đối phương sẽ chủ động chia tay Tần Xuyên.

Bởi vì sau khi cô ta cùng Tần Xuyên ký hợp đồng kết hôn ba năm, sẽ thường xuyên trình diễn cảnh thân mật nơi công cộng để thu hút sự chú ý của công chúng.

Truyền thông từng chụp được ảnh Tần Xuyên và Khương Vạn Nguyệt thuê phòng khách sạn, cả hai còn bị chụp ảnh hôn nhau và nhận phòng ở các điểm tham quan.

Mặc dù lúc đó Tần Xuyên thật sự không có cảm giác gì với cô ta.

Chỉ toàn tâm toàn ý thích Mạnh Yên Chi.

Nhưng càng làm Khương Vạn Nguyệt kinh ngạc hơn chính là mức độ tin tưởng của Mạnh Yên Chi đối với Tần Xuyên.

Tại sao cô ấy lại tin tưởng Tần Xuyên như vậy?

Giữ vững nhan sắc liền nghĩ Tần Xuyên vĩnh viễn sẽ không thay lòng?

Khương Vạn Nguyệt không có cách nào lý giải được.

Cô ta chỉ liều mạng chinh phục Tần Xuyên, cuối cùng đã thành công.

Mang thai đứa con của Tần Xuyên.

Cha mẹ Tần Xuyên từ lâu đã muốn ôm cháu trai.

Nhưng ngại với tính chất nghề nghiệp của Tần Xuyên nên chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám thúc giục.

Khương Vạn Nguyệt mang thai, chắc chắn đã thỏa mãn tâm tư của hai vị trưởng bối.

Về phần Mạnh Yên Chi.

Đối với cha mẹ Tần Xuyên, cô chẳng qua chỉ là một người đã từng gặp mặt một lần, vốn không xứng với con trai bọn họ, chỉ là một cô gái bình thường lớn lên có chút xinh đẹp mà thôi.

Dưới tình huống thiên thời địa lợi nhân hòa như vậy.

Khương Vạn Nguyệt sao có thể thua Mạnh Yên Chi.

Cô đã giành được Tần Xuyên như mong muốn.

“Chị Vạn Nguyệt, thật ngại quá, tôi thật sự có chuyện gấp.”

Mạnh Yên Chi thờ ơ nhìn cô ta một lúc, bình thản mỉm cười.

Thậm chí còn kìm nén sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

Đi thẳng vào vấn đề nói với Khương Vạn Nguyệt:

“Tôi và Tần Xuyên không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”

“Dù chị có mang bụng bầu ra khoe trước mặt tôi, thì tôi cũng sẽ không ghen tỵ, lại càng không buồn bã.”

“Vì vậy chị đừng bận tâm đến chuyện này nữa.”

Khương Vạn Nguyệt nghẹn lại.

Vẻ đắc ý trên mặt lập tức đông cứng lại, sững sờ một lúc lâu mới nở nụ cười che giấu sự xấu hổ đó.

“Em đừng hiểu lầm, tôi….” – Khương Vạn Nguyệt muốn giải thích.

Mạnh Yên Chi ngắt lời cô ta:

“Thật ra cũng không phải là tôi không có chút cảm xúc dao động nào.”

Khương Vạn Nguyệt khép miệng lại, trong mắt lộ ra một tia mong chờ.

Cô ta đã nói mà, sao Mạnh Yên Chi có thể thật sự không để ý đến việc cô ta mang thai.

Những lời vừa nói không ghen tỵ cũng không buồn bã, quả nhiên là giả.

“Tôi cảm thấy chị hy sinh thật không đáng giá.”

“Rõ ràng sự nghiệp thành công, đang là thời điểm nổi tiếng.”

“Hiện tại vì đứa trẻ, ít nhất chị phải trì hoãn một hai năm nữa đúng không?”

Mạnh Yên Chi cau mày, như thể cô đã thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của Khương Vạn Nguyệt.

“Hơn nữa chị Vạn Nguyệt, năm nay chị ba mươi hay ba mươi mốt tuổi?”

“Có được tính là sản phụ cao tuổi không?”

“Sinh con cũng không phải là điều dễ dàng.”

“Thật vất vả cho chị.”

Mạnh Yên Chi nói xong, lại nhìn sắc mặt Khương Vạn Nguyệt.

Đã không thể diễn tả bằng hai từ “khó coi” nữa.

Khương Vạn Nguyệt không cười nổi.

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Yên Chi sắc bén như con dao mới mài dũa.

Vốn dĩ Mạnh Yên Chi muốn nói điều gì đó.

Kết quả, dư quang khóe mắt nhìn thấy đoàn người Tần Xuyên cách đó không xa đang đi đến.

Cô mím đôi môi vừa hé mở, nhàn nhạt cười với Khương Vạn Nguyệt, lướt qua cô ta đi đến thang máy bên kia.

Khi Mạnh Yên Chi đi ngang qua bên cạnh, Khương Vạn Nguyệt cuối cùng đã bình tĩnh lại sau cơn tức giận.

Cô ta xoay người định đuổi theo Mạnh Yên Chi.

Lại thấy Tần Xuyên đang đi về phía mình.

Khương Vạn Nguyệt đè nén sự tức giận trong mắt, kiểm soát thật tốt biểu cảm trên mặt.

Nhếch khóe miệng với Tần Xuyên, nở nụ cười trong trẻo.

Kết quả Tần Xuyên không nhìn cô ta, ánh mắt theo thói quen dừng lại trên người Mạnh Yên Chi đang đi ngang qua anh ta.

Người đàn ông mở miệng nói chuyện:

“Chi Chi…”

Giọng nói của Tần Xuyên không nhỏ, ngày cả Khương Vạn Nguyệt cách đó không xa cũng có thể nghe rõ.

Nhu tình trong giọng nói của anh ta không hề che giấu.

Mạnh Yên Chi phớt lờ anh ta, giả vờ không nghe thấy.

Cô bước thẳng vào thang máy, hơn nữa còn nhanh chóng đóng cửa thang máy lại.

Cho đến khi thang máy đi xuống.

Tần Xuyên đang ngơ ngẩn, lúc này mới lấy lại tinh thần từ trong sự ngạc nhiên.

Anh ta không ngờ Mạnh Yên Chi lại trực tiếp phớt lờ anh ta, rõ ràng vừa rồi cô ấy còn nói chuyện vui vẻ với Khương Vạn Nguyệt.

Tần Xuyên cau mày, anh ta đã quen với ánh đèn sân khấu, khắp nơi đều có fan hâm mộ.

Đột nhiên không quen với cảm giác bị Mạnh Yên Chi ngó lơ.

“A Xuyên!”

Khương Vạn Nguyệt cuối cùng không nhịn được lên tiếng, dẫm lên giày cao gót đi về phía người đàn ông.

Tần Xuyên thu hồi tầm mắt đang dừng trên cửa thang máy.

Quay lại nhìn Khương Vạn Nguyệt đang đi về phía mình.

Cô vẫn như cũ, thích trang điểm đậm để che đi dấu vết thời gian trên gương mặt.

Mặc quần áo hở hang, thể hiện phong cách của một chị đại trưởng thành và gợi cảm.

Tầm mắt của Tần Xuyên cuối cùng rơi vào đôi giày cao gót màu đỏ rực của người phụ nữ.

Phần gót giày khoảng mười centimet, không an toàn cho phụ nữ mang thai.

Vì vậy sau khi Khương Vạn Nguyệt đến gần, Tần Xuyên đã lên tiếng nhắc nhở.

“Em đang mang thai, sau này không đi giày cao gót nữa sẽ tốt hơn.”

Nụ cười của Khương Vạn Nguyệt cứng đờ, cuối cùng vẫn miễn cưỡng lên tiếng.

“Biết rồi, sau này em sẽ cố gắng không đi nữa.”

“Nói đi, có phải anh đang quan tâm đến em và đứa bé không?”

Người phụ nữ nắm lấy cánh tay Tần Xuyên, như một chú chim nhỏ nép vào người anh ta.

Tần Xuyên không trả lời.

Dường như anh ta nhớ ra điều gì đó liền hỏi Khương Vạn Nguyệt:

“Vừa rồi thật sự là em và Chi Chi trò chuyện rất vui vẻ?”

Người đàn ông một tiếng một ngụm đều gọi “Chi Chi”, khiến đầu quả tim Khương Vạn Nguyệt đau nhói.

Nhưng cô ta không bộc lộ ra ngoài.

Chỉ thu lại nụ cười, trên mặt tràn ngập vẻ bấp an.

“Cũng không thật sự vui vẻ.”

“Vốn dĩ em muốn nói chuyện với cô ấy, thay anh bù đắp cho cô ấy.”

“Nhưng Mạnh Yên Chi dường như vẫn còn tức giận, em cảm giác cô ấy rất khó có thể tha thứ cho em và đứa bé trong bụng.”

“A Xuyên, em có chút sợ hãi!”

Người phụ nữ vừa nói vừa tựa vào ngực Tần Xuyên, hai tay vòng qua eo anh ta.

Tần Xuyên rũ mắt xuống, đặt bàn tay to lớn lên bụng Khương Vạn Nguyệt, giọng điệu khẳng định:

“Đừng lo lắng, anh sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương con của chúng ta.”

“Vậy còn em?” – Khương Vạn Nguyệt hỏi.

Tần Xuyên do dự một giây, sau đó cúi đầu cười với cô ta.

“Cũng giống như thế.”

Khương Vạn Nguyệt mỉm cười, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của anh ta.

Nhưng thật ra trong lòng cô ta biết rất rõ, câu trả lời của người đàn ông chỉ có lệ mà thôi.

***

Sau khi rời khỏi giải trí Bắc Hải.

Mạnh Yên Chi bắt taxi trở về Vân Châu Chi Nhãn.

Quý Phàm và Tô Ám đều ở đó.

Hành lý của Mạnh Yên Chi đã được đưa qua.

“Thẩm sư huynh đâu?”

Mạnh Yên Chi mang theo tâm trạng hốt hoảng bước vào cửa.

Lúc thay giày ở huyền quan, cô hỏi Quý Phàm đang lắp điều hòa Tiểu K mới trong phòng khách.

“Có lẽ đang ở phòng ngủ.” – Quý Phàm trả lời.

Sau đó quay đầu tìm quyển sổ tay hướng dẫn sử dụng, điều chỉnh lại Tiểu K mới.

Mạnh Yên Chi đi lên tầng, Tô Ám vừa thu dọn xong phòng bếp đuổi theo, muốn nhắc nhở cô Thẩm Nguyệt Bạch đang tắm.

Nhìn thấy bóng lưng cô gái vội vàng lao lên cầu thang, anh lăn lộn hầu kết nuốt lại những lời đó.

Anh quay lại hỏi Quý Phàm: “Điều hòa lắp xong chưa?”

Quý Phàm cũng không quay đầu lại.

“Anh Tô Ám, anh nói xem tại sao anh Nguyệt Bạch lại muốn đổi Tiểu K thành màu này, giọng nói cũng thay đổi?”

Anh ta vẫn còn đang điều chỉnh.

Giọng nói lạnh lùng máy móc thường ngày của Tiểu K đã đổi thành giọng cô gái dễ thương.

Màu sắc của thân máy cũng chuyển sang màu hồng dịu dàng, vô cùng nữ tính.

Cảm giác tổng thể, đặc biệt quỷ dị.

Quý Phàm bất tài, hoàn toàn không thể hiểu được hành động của Thẩm Nguyệt Bạch.

Nhưng Tô Ám lại có thể lý giải được.

Đơn giản là Mạnh Yên Chi thích màu hồng, giọng cô gái dễ thương phù hợp với gương mặt đáng yêu của Tiểu K hơn giọng nam máy móc và lạnh lùng kia.

***

Sau khi Mạnh Yên Chi lên tầng liền đi thẳng vào phòng ngủ của Thẩm Nguyệt Bạch.

Cô quen đường quen lối, theo thói quen trực tiếp đẩy cửa bước vào, phòng Thẩm Nguyệt Bạch cũng không khóa cửa.

Cho nên cửa phòng cứ như vậy bị Mạnh Yên Chi đẩy ra.

Cô mở miệng liền gọi “Thẩm sư huynh”.

Giọng nói nhỏ dần, Mạnh Yên Chi đưa mắt quét khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên người đàn ông vừa bước ra từ phòng tắm.

Thẩm Nguyệt Bạch vừa mới tắm xong.

Không nghĩ tới Mạnh Yên Chi sẽ bất ngờ xuất hiện.

Cả người anh trên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Mái tóc đen ướt sũng vẫn còn đọng lại những giọt nước.

Nửa thân trên để lộ ra ngoài không khí, dòng nước uốn lượn như một con rắn, xuôi theo từng đường nét kết cấu rõ ràng của người đàn ông trượt xuống.

Cuối cùng theo đường nhân ngư dưới bụng người đàn ông hoàn toàn chìm vào chiếc khăn tắm, biến mất không dấu vết.

Mạnh Yên Chi kinh sợ trước bức ảnh hoàn thiện của một mỹ nam đang tắm trước mặt mình.

Hiếm khi có được ngoại hình bên ngoài và bên trong đều giống nhau.

Cơ bụng sáu múi có thể nhìn thấy bằng mắt thường của Thẩm Nguyệt Bạch khiến người ta chảy nước bọt.

Rất nhanh cô đã nhận ra sự thô lỗ của mình.

Đôi mắt hoa đào tràn ngập xấu hổ và hối hận.

“Thật xin lỗi Thẩm sư huynh! Em không biết anh đang tắm!”

Mạnh Yên Chi nhắm mắt lại, quay lưng về phía anh.

Âm thanh nói lời xin lỗi đặc biệt lớn.

Thẩm Nguyệt Bạch không trả lời.

Bầu không khí trong phòng ngủ yên tĩnh, cả căn phòng tràn ngập sự bối rối.

Mạnh Yên Chi muốn chạy trốn, tay đã đặt lên tay nắm cửa.

Kết quả là giây tiếp theo, người đàn ông túm lấy cánh tay cô từ phía sau.

Xoay cô lại và đè cô lên ván cửa.

Mạnh Yên Chi sợ hãi mở mắt ra.

Thứ hiện ra trong tầm mắt là cơ ngực săn chắc màu mật ông của người đàn ông, khoảng cách rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm của anh.

Bạc hà và hoa hồng, hương thơm tươi mát lại có chút ngọt ngào.

Dưới tác động mạnh mẽ của thị giác và khứu giác, Mạnh Yên Chi không nhịn được lại nuốt nước bọt lần nữa.

Sau đó cô cảm thấy bộ ngực rộng lớn và săn chắc trước mặt có chút nóng mắt.

Cô vội vàng di chuyển tầm mắt.

Hoảng hốt cụp mắt nhìn xuống, thiếu chút nữa đã bị cơ bụng gần trong gang tấc và đường nhân ngư chìm trong chiếc khăn tắm đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Chết mất!

Trong lòng Mạnh Yên Chi kêu gào.

Cô cảm thấy cả người như đang nóng lên.

Đặc biệt là xoang mũi, vô cùng khô nóng.

Mạnh Yên Chi đưa tay che kín mũi miệng, nhắm mắt lần nữa.

Giọng nói như bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng, âm thanh ồm ồm.

“Em thật sự không phải cố ý…”

“Ừ, anh tin em.” – Giọng người đàn ông trầm thấp.

Dường như được ngâm trong hơi nước, ẩm ướt dễ nghe.

Mạnh Yên Chi tựa lưng vào ván cửa.

Nhắm hai mắt lại, nhưng vẫn nhịn không được liên tưởng từ giọng nói trầm thấp của người đàn ông đến cảnh tượng anh đang tắm.

Chi tiết đến từng tấc vân da.

Cô chỉ có thể cố gắng thay đổi chủ đề.

“Cái kia…. Không phải trong tin nhắn Wechat anh nói tối nay ba mẹ em sẽ đến đây ăn cơm sao?”

“Chúng ta có nên thảo luận một chút…. về kế hoạch ứng phó không?”

Thẩm Nguyệt Bạch buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô.

Rũ mắt nhìn Mạnh Yên Chi đang nhắm chặt hai mắt, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi cong vυ"t của cô.

“Chi Chi, mở mắt ra đi!”

Mạnh Yên Chi cảm thấy ngứa ngáy.

Cô ngước mắt theo hướng phát ra âm thanh, lúc này cô nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Thẩm Nguyệt Bạch tràn đầy ý cười.

Nhưng giọng điệu lại khá nghiêm túc.

“Anh nhớ rõ đã nói với em trong Wechat.”

“Trở về đối diễn.”

Ánh mắt Mạnh Yên Chi rất tập trung, không hề rời khỏi đôi mắt của Thẩm Nguyệt Bạch.

Bởi vì chỉ có bóng tối trong đáy mắt anh, mới có thể tạm thời gạt đi những tạp niệm trong lòng cô.

“Phải đối diễn thế nào?” – Mạnh Yên Chi hỏi, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Thật ra điều mà cô muốn nói ngay lúc này chính là, có thể mặc quần áo vào trước rồi mới đối diễn không…

Nhưng nghĩ lại, lúc trước Thẩm Nguyệt Bạch đã nói qua.

Muốn cô phối hợp với anh diễn cảnh trên giường.

Nếu có mặc quần áo cũng phải cởi ra, vẫn là quên đi.

“Rất đơn giản.”

Người đàn ông đến gần cô, thuận thế đặt tay trái lên ván cửa.

Tay còn lại phủ lên chiếc cổ thiên nga trắng nõn của Mạnh Yên Chi, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màn bóng loáng của cô.

Thẩm Nguyệt Bạch tiếp tục nói:

“Trước tiên hãy bắt đầu bằng việc trồng dâu tây đi!”

Giọng nói rất tùy ý.

Giống như những lời anh nói không phải lời ái muội, mà chỉ là cuộc tán gẫu sau bữa cơm.

Đồng tử của Mạnh Yên Chi co rút lại.

Một lúc lâu sau mới đưa ánh mắt di chuyển đến cổ của người đàn ông, bàn tay đang che miệng và mũi từ từ hạ xuống.

“Đều phải trồng sao?”

“Ừ, cả hai.”

“Vậy…. anh trước hay em trước?”

Mạnh Yên Chi hiển nhiên đã chuẩn bị tinh thần, sắc hồng trên mặt dần dần nhạt đi.

Cô tự nói với mình, trồng dâu tây chỉ là tạo ảo giác cho cảnh diễn trên giường.

Đối với một diễn viên đủ tiêu chuẩn.

Điều này chẳng là gì cả.

“Ưu tiên cho phụ nữ.” – Giọng nam trầm thấp hơn nhiều.

Tầm mắt của Thẩm Nguyệt Bạch rơi xuống đôi môi đang mấp máy liên tục của Mạnh Yên Chi, hẩu kết vô thức lăn lộn.

Anh nhìn thấy Mạnh Yên Chi nhắm mắt lại như cam chịu số phận.

Vài giây sau lại mở ra.

Cô ngước mắt lên kiên định nhìn anh, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu:

“Không thể hóa trang hiệu ứng đặc biệt sao?”

Thẩm Nguyệt Bạch cong môi, độ cong rất nhỏ.

Trong giọng nói lại chứa ý cười.

“Em cảm thấy chỉ dựa vào hiệu ứng hóa trang, có thể qua mắt ba mẹ em sao?”

Mạnh Yên Chi nghẹn lại.

Cũng đúng.

Vợ chồng lão Mạnh tuy đã tránh bóng nhiều năm, nhưng kỹ năng diễn xuất của họ vẫn ở đó.

Ánh mắt vẫn rất lợi hại.

Hiện tại Mạnh Yên Chi càng lo lắng với kỹ thuật diễn xuất vụng về của mình, có thể lừa gạt được đôi vợ chồng kia hay không.

“Em đã sẵn sàng.”

Để tạo điều kiện thuận lợi cho Mạnh Yên Chi, người đàn ông đã cố ý cúi thấp người.

Mạnh Yên Chi lùi về sau rụt cổ lại, phần sau gáy áp vào ván cửa.

Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó bước lên, đặt tay lên cổ Thẩm Nguyệt Bạch.

Cánh môi mềm mại của cô bao phủ làn da trên cổ người đàn ông.

Nhẹ nhàng ấn vào một chút, dường như nghĩ tới điều gì đó, Mạnh Yên Chi nhỏ giọng hỏi:

“Thẩm sư huynh, anh có thể nhắm mắt lại không?”

“Em có chút xấu hổ.”

Giọng nói của cô mềm mại quyến rũ, dễ dàng chạm vào trái tim Thẩm Nguyệt Bạch.

Anh lại lần nữa lăn lộn hầu kết, trầm giọng đáp lại, ngoan ngoãn cụp mi xuống.

Trong bóng tối, xúc giác dường như được khuếch đại vô hạn.

Thẩm Nguyệt Bạch có thể tập trung cảm nhận sức mạnh nụ hôn của Mạnh Yên Chi khi mυ"ŧ hôn lên làn da anh.

Từ lúc bắt đầu cẩn thận nếm thử, đến việc răng môi phối hợp cắи ʍút̼…

Người đàn ông chậm rãi cau mày kiếm, bàn tay chống lên ván cửa dần dần tăng thêm sức lực, nắm chặt nắm đấm.

May mắn là bàn tay đặt sau gáy Mạnh Yên Chi đã sớm rời đi.

Lúc này đang rũ xuống bên đùi, liên tục cuộn tròn và duỗi các khớp ngón tay để giải tỏa các du͙© vọиɠ sâu kín trong lòng.

***

Mạnh Yên Chi tiêu tốn sức lực hơn nửa ngày.

Dùng kỹ thuật trúc trắc của mình, để lại dấu hôn đỏ trên cổ người đàn ông.

Hai tay đang vòng qua cổ Thẩm Nguyệt Bạch thả lỏng một chút, gót chân chạm đất.

Sau khi nhìn ngắm kiệt tác của mình một lúc, Mạnh Yên Chi hỏi:

“Đã được chưa?”

Nói xong, cô đã đỏ mặt trước.

Bởi vì tiếp theo, đến lượt Thẩm Nguyệt Bạch trồng dâu tây lên cổ cô.

Rất hồi hộp.

Thẩm Nguyệt Bạch mở mắt ra.

Bàn tay đang rũ bên sườn nâng lên, chạm vào nơi Mạnh Yên Chi vừa hôn.

Anh hơi nghiêng đầu, để lộ một mảng da thịt màu mật ong lọt vào tầm mắt cô gái.

“Một cái vẫn chưa đủ.”

“Sức lực có thể tăng thêm một chút, lại thêm cảm xúc nữa sẽ tốt hơn.”

“Như vậy nhìn sẽ chân thật hơn.”

Mạnh Yên Chi: “…”

Cô lại khiễng chân lên, lần này một tay vòng qua cổ người đàn ông.

Tay còn lại vững chắc đặt lên l*иg ngực nóng bỏng của anh, dùng lực đủ lớn, răng môi cùng kết hợp, trồng một quả dâu tây khổng lồ khác vào bên kia cổ người đàn ông.

“Đủ rồi chứ?”

“Tiếp tục.”

Tiếp theo là cái thứ ba được trồng xuống, tiếp theo là cái thứ tư.

Nếu Mạnh Yên Chi cẩn thận chú ý, chắc chắn sẽ nghe ra mỗi lần Thẩm Nguyệt Bạch trả lời, giọng nói của anh đều có dấu hiệu trầm xuống.

Giọng anh càng lúc càng trầm, tần suất lăn lộn hầu kết cũng tăng lên.

Bàn tay phải vốn đang rũ bên sườn, đã đặt lên eo Mạnh Yên Chi từ lúc nào.

Lòng bàn tay nóng rực cách lớp váy mỏng phủ lên eo cô.

Môi lưỡi Thẩm Nguyệt Bạch dần dần khô nóng.

Khả năng tự chủ cũng bắt đầu sụp đổ.

Mạnh Yên Chi hoàn toàn không phát hiện ra điều này, chỉ ngoan ngoãn trồng quả dâu tây thứ tư lên cổ anh.

Khoảnh khắc đôi môi mềm mại của cô chạm vào làn da anh.

Thẩm Nguyệt Bạch vốn phải đứng yên để cô tùy ý thực hiện, đột nhiên bùng nổ.

Anh dùng một tay bế Mạnh Yên Chi, nâng người cô lên, ép cô sát vào khung cửa.

Cả cơ thể dán sát vào cô.

Bàn tay còn lại khẽ nâng lên, gạt đi những sợi tóc rơi bên má cô gái.

Thẩm Nguyệt Bạch cúi đầu, tầm mắt tìm kiếm cánh môi Mạnh Yên Chi, đôi môi mỏng theo đó phủ lên.

Trước khi hôn xuống, Thẩm Nguyệt Bạch dừng lại một giây.

Sau đó hơi thở của anh lướt qua cánh môi Mạnh Yên Chi, áp xuống.

Những ngón tay với khớp xương thon dài đẩy viền cổ chiếc váy của Mạnh Yên Chi sang một bên.

Những nụ hôn nóng bỏng lần lượt rơi xuống chiếc cổ trắng nõn của cô.

Sự việc xảy ra đột ngột, sau khi Mạnh Yên Chi được bế lên, chỉ cảm thấy bản thân bỗng nhiên ngang tầm với Thẩm Nguyệt Bạch.

Tâm hồn chậm chạp đuổi theo thể xác.

Tim cô đập loạn xạ, cảm giác không trọng lượng dần dần tràn ngập trong lòng.

Điểm chết người chính là…. Trong khoảnh khắc cô được nhấc lên khỏi mặt đất.

Hai chân cô quấn quanh eo Thẩm Nguyệt Bạch.

Lúc này, cô đang treo trên người anh với tư thế vô cùng ái muội.

Nụ hôn của người đàn ông rất mạnh mẽ.

Dày đặc và nóng bỏng như ngọn lửa tháng bảy, thiêu đốt vùng da thịt trên cổ Mạnh Yên Chi.

Cô rất nhạy cảm, tay và chân đều vô thức siết chặt.

Cảm nhận được điều này, hô hấp của Thẩm Nguyệt Bạch càng thêm nặng nề.

Anh ôm cơ thể mảnh mai của Mạnh Yên Chi áp vào ngực mình, để giải tỏa cảm giác xao động trong cơ thể.

Trong lúc này, người đàn ông cũng không chậm trễ việc chính.

Trên cổ Mạnh Yên Chi xuất hiện hai quả dâu tây rất sâu.

Chính hai vết dâu tây mạnh mẽ này đã hoàn toàn chọc thủng hàng phòng ngự của Mạnh Yên Chi.

Cô không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng đau đớn.

Thẩm Nguyệt Bạch dừng lại, đôi mắt mê ly chăm chú nhìn vào khuôn mặt được bao phủ bởi sự quyến rũ của cô.

Anh hoàn toàn không nhịn được nữa, hôn lên môi cô.

Trực tiếp nuốt chửng tiếng nức nở của Mạnh Yên Chi.

Lôi kéo cô cùng nhau nghiêng trời lệch đất, hôn đến cô không thể thở được.

Thẩm Nguyệt Bạch cuối cùng cũng buông cô ra.

Lại chuyển qua hôn vành tai cô.

Trong lúc trằn trọc, còn không quên dùng giọng nói từ tính độc đáo của mình để quyến rũ Mạnh Yên Chi.

“Chi Chi…đáp lại anh.”

Anh đang muốn thử nghiệm.

Nếu Mạnh Yên Chi thật sự đáp lại anh, anh sẽ lập tức đưa cô ra chiến trường.

Trong lúc chờ đợi, Thẩm Nguyệt Bạch cũng không ngừng công kích.

Nụ hôn của anh từ bên tai Mạnh Yên Chi lại đi xuống vùng cổ, trồng quả dâu tây thứ ba và thứ tư.

Cuối cùng người đàn ông vùi đầu vào xương quai xanh thanh tú của Mạnh Yên Chi.

Nhẹ nhàng gặm hôn, hô hấp hoàn toàn rối loạn.

Mạnh Yên Chi cũng không khá hơn.

Vì nụ hôn sâu vừa rồi, lúc này não của cô không được nhận đủ oxy, có chút choáng váng.

Căn bản không có cách nào suy nghĩ hợp lý.

Hiện tại tất cả những gì cô có thể nghĩ là câu nói “đáp lại anh” của người đàn ông.

Khi anh gọi tên cô, âm thanh mềm mại đến tận xương tủy.

Qua một lúc lâu nhưng Mạnh Yên Chi không có phản ứng.

Thẩm Nguyệt Bạch lại đổi câu hỏi khác.

“Có muốn qua bên giường không?”

Từ “muốn” đã vọt tới cổ họng Mạnh Yên Chi.

Cô thậm chí còn buông lỏng đôi môi đang mím chặt của mình, tiến đến gần đôi môi mỏng đỏ thắm của người đàn ông.

Kết quả cửa phòng bị người khác dùng sức gõ mạnh.

Âm thanh chấn động như một chậu nước lạnh, dội thẳng lên người Mạnh Yên Chi.

Cánh môi nóng bỏng vừa mới dán sát vào như bị điện giật đánh bật ra.

Cô sợ đến mức lao vào vòng tay của Thẩm Nguyệt Bạch.

Cô vùi mặt vào ngực anh, toàn thân treo trên người anh như một con gấu túi.

Mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tô Ám từ ngoài cửa truyền đến.

“A Nguyệt, Tiểu Yên Chi, tôi và Quý Phàm rời đi trước, công ty bên kia còn có chút việc.”

Mạnh Yên Chi không dám lên tiếng, nằm bất động trong ngực người đàn ông.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Nguyệt Bạch hắng giọng, nhẹ nhàng đáp lại Tô Ám một tiếng.

Cùng lúc đó, ánh mắt anh đã trong sáng hơn rất nhiều.

Sau trận mưa rền gió dữ cuối cùng nội tâm cũng sáng tỏ, lý trí dần dần trở lại.

Tuy vẫn chưa đi đến cuối cùng, nhưng Thẩm Nguyệt Bạch rất thỏa mãn.

Anh vui vẻ cười, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Mạnh Yên Chi, như đang chải lông cho một con mèo đang sợ hãi.

“Người đã đi rồi.”

Người đàn ông nén cười, giọng nói dịu dàng nhắc nhở.

Mạnh Yên Chi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, xấu hổ đỏ mặt, buông cổ Thẩm Nguyệt Bạch ra.

Hai chân trượt khỏi eo anh, đáp xuống đất, sau khi đứng vững, xoay người muốn bỏ chạy.

Không ngờ Thẩm Nguyệt Bạch vừa nhìn đã đoán được ý định của cô.

Từ phía sau duỗi tay ra, đóng lại cánh cửa vừa hé mở.