Chương 17

Mạnh Yên Chi và Thẩm Phục cùng trợn tròn mắt.

Kỳ thật Thẩm Nguyệt Bạch chỉ nhẹ nhàng chạm vào môi cô một chút, có thể nói như chuồn chuồn đạp nước.

So với nụ hôn sâu như cơn bão trước đó, lần này chẳng là gì cả.

Nhưng bên cạnh còn có người đang nhìn.

Da mặt Mạnh Yên Chi vốn đã mỏng làm sao có thể chịu được loại thử thách như vậy…

Cô phải mất rất nhiều công sức mới có thể kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình.

Cũng nhiều lần cố gắng khiến bản thân tê liệt.

Thẩm Nguyệt Bạch hôn cô chỉ để chứng minh mối quan hệ của bọn họ trước mặt Thẩm Phục.

Không thể kéo chân sau của Thẩm sư huynh, phải nhanh chóng nhập vai.

Nghĩ như vậy, Mạnh Yên Chi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Tốc độ nhịp đập của trái tim bé nhỏ cũng dần ổn định lại.

Cô hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Thẩm Phục ở đối diện.

Giọng điệu hoàn toàn giống với Thẩm Nguyệt Bạch.

“Hiện tại đã tin chưa?”

Thẩm Phục bị ấn đầu, ép ăn thức ăn cho chó: “…”

Điều khiến anh bất lực nhất chính là anh trai anh cũng không quan tâm.

Chỉ đứng bên cạnh vụиɠ ŧяộʍ mỉm cười.

Mạnh Yên Chi không nhìn Thẩm Phục nữa.

Cô đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nguyệt Bạch bên cạnh, thản nhiên hỏi:

“Đo nhiệt độ cơ thể xong chưa?”

“Đo xong rồi!”

“Là bình thường.”

Mạnh Yên Chi thở phào nhẹ nhõm.

“Em đi làm bữa sáng trước, hai người trò chuyện đi!”

Tuy cô không biết vì sao Thẩm Phục lại đến tìm Thẩm Nguyệt Bạch.

Nhưng cô biết nên dành cho hai anh em bọn họ một chút không gian riêng tư.

Thẩm Nguyệt Bạch đáp lời “được”.

“Một lúc nữa anh sẽ xuống giúp em.”

Hai người nói chuyện với nhau rất tự nhiên, ngôn từ thân mật có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vốn dĩ Thẩm Phục còn nghi ngờ mối quan hệ giữa Thẩm Nguyệt Bạch và Mạnh Yên Chi, nhưng hiện tại anh đã hoàn toàn tin tưởng.

Đợi Mạnh Yên Chi đi xuống tầng.

Thẩm Phục bước đến bên cạnh Thẩm Nguyệt Bạch, dùng khuỷu tay chạm vào anh.

“Anh, anh che giấu thật giỏi!”

“Không nghe thấy chút tiếng gió nào cả.”

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, dù có bị đánh chết anh ta cũng sẽ không tin.

Thẩm Nguyệt Bạch thoát khỏi kiếp độc thân.

Chuyện này còn hiếm lạ hơn cả cây vạn tuế nghìn tuổi ra hoa!

Thẩm Nguyệt Bạch phớt lờ câu nói âm dương quái khí của anh ta.

Anh liếc nhìn mái tóc hơi xoăn của Thẩm Phục.

“Tìm anh có việc gì?”

“Không có gì, em nghe anh Tô Ám nói anh bị bệnh.”

“Điều này cũng khá hiếm lạ, nên mới vội vàng chạy tới xem một chút.”

Thẩm Phục đã quen với cái miệng ăn nói kém cỏi.

Thích nhất là nhảy nhót quanh bãi mìn Thẩm Nguyệt Bạch, sau đó bị ánh mắt của người đàn ông thu phục.

Dùng lời của Tô Ám nói thì anh có chút hèn mọn.

Thẩm Nguyệt Bạch đã quen với tính nết không đứng đắn của anh ta.

Đưa hai tay vào túi quần, anh bước xuống tầng.

Thậm chí còn lười liếc nhìn Thẩm Phục.

“Đã xem xong rồi, cút đi.”

Thẩm Phục: “…”

“Không, em còn chưa ăn sáng!”

Anh vừa được ăn dưa của Thẩm Nguyệt Bạch, sao có thể chỉ mới ăn được một ngụm đã bỏ đi?

Vì thế dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Thẩm Phục, Thẩm Nguyệt Bạch đã đồng ý cho anh ta ở lại ăn sáng.

Bởi vì Thẩm Phục nói muốn nếm thử tay nghề của chị dâu.

Thẩm Nguyệt Bạch nghe được một tiếng chị dâu, trong lòng âm thầm nở hoa.

Khi vào phòng bếp giúp Mạnh Yên Chi, dễ dàng nhận thấy trên môi anh vẫn nở nụ cười tươi.

Có thể nói tâm tình đặc biệt tốt.

Nhưng Mạnh Yên Chi cũng không hỏi nhiều.

Chỉ nghĩ là Thẩm Nguyệt Bạch và Thẩm Phục trò chuyện rất vui vẻ.

***

Bữa sáng rất đơn giản.

Cũng không kịp nấu cháo.

Mạnh Yên Chi làm một ít sữa đậu nành và nước ép dưa hấu, chiên một ít bánh khoai tây, còn tự tay làm bánh quẩy.

Nhân tiện nấu thêm bắp và trứng gà trắng.

Nhìn qua đơn giản nhưng sau khi bày lên bàn vẫn mang lại cảm giác phong phú.

Thẩm Phục như một vị trưởng bối ngồi ở bàn ăn bên kia chờ đợi.

Anh trộm nếm thử một miếng bánh khoai tây, môi bị nóng đến đỏ bừng khiến anh phải kêu lên đau đớn.

Mạnh Yên Chi đưa cho anh một ly nước ép dưa hấu.

Gương mặt người đàn ông tràn đầy cảm động, anh nheo mắt cười:

“Cảm ơn chị dâu!”

“…”

Trong bữa cơm, Thẩm Phục đã phát huy hết tác dụng nói nhảm của anh ta.

Tiếp tục hỏi thăm gia cảnh, công việc của Mạnh Yên Chi, giống như công tác kiểm tra hộ khẩu.

Anh vẫn luôn cảm thấy Mạnh Yên Chi có chút quen mặt, tên cũng rất quen tai.

Sau một quá trình kiểm tra, cuối cùng Thẩm Phục cũng nghĩ ra.

“Chị là cháu gái của ông nội Mạnh?!”

“Tôi đã xem qua ảnh chụp của chị!”

Có lẽ là hai hoặc ba năm trước.

Ông cụ cho Thẩm Phục xem ảnh chụp của thiên kim tập đoàn Mạnh thị, còn nói là đã chọn được đối tượng liên hôn cho anh.

Thẩm Phục là người rất ghét khuôn khổ ràng buộc.

Sự chán ghét liên hôn của anh cũng không kém hơn Mạnh Yên Chi.

Vì vậy lúc đó anh chỉ liếc nhìn bức ảnh lấy lệ, không có chút hứng thú nào với Mạnh Yên Chi.

Sau đó ông cụ cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

Anh nghĩ rằng vấn đề này cứ thế mà qua đi.

Không nghĩ tới vòng đi vòng lại, Mạnh Yên Chi lại là chị dâu của anh!!

Đây là loại cốt truyện tiểu thuyết máu chó gì vậy?

Thẩm Phục kinh hãi đến một lúc lâu sau vẫn không khép được mồm.

Qua một lúc lâu anh mới đưa mắt nhìn Thẩm Nguyệt Bạch.

“Anh, anh thật sự rất tốt với em!”

“Trước đây đều là em trách oan cho anh!”

Hiện tại Thẩm Nguyệt Bạch cùng Mạnh Yên Chi ở bên nhau.

Điều này có nghĩa là cuộc liên hôn của Thẩm Phục và Mạnh Yên Chi đã hoàn toàn chấm dứt.

Từ nay về sau anh sẽ không bị ông cụ nhắc mãi nữa.

Thật tốt!

Thẩm Nguyệt Bạch chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Thẩm Phục.

Cũng lười quan tâm anh ta.

Chỉ thong thả ăn bánh ngoai tây do chính tay Mạnh Yên Chi làm, chăm chú nhìn vào sườn mặt của cô gái.

Mạnh Yên Chi buộc mái tóc dài của mình lại bằng dây buộc tóc.

Một lọn tóc bị rơi bên tai, được cô tùy ý vén ra sau tai.

Mái tóc đen dài buông xuống vai và chiếc cổ trắng như tuyết của cô, quyến rũ đến mức một lúc lâu sau Thẩm Nguyệt Bạch vẫn không dời mắt đi được.

Tình cảm dâng trào trong mắt người đàn ông, tất cả đều rơi vào mắt Thẩm Phục đang ngồi ở đối diện.

Anh có chút ngạc nhiên.

Sau khi biết được thân phận của Mạnh Yên Chi, Thẩm Phục nghĩ rằng Thẩm Nguyệt Bạch ở bên cô ấy là vì lợi ích của gia đình.

Nhưng ánh mắt của anh trai anh khi nhìn Mạnh Yên Chi….

Không phải yêu thì là cái gì???

“Hai người đều ăn no rồi?” – Mạnh Yên Chi đột nhiên lên tiếng.

Đầu tiên ánh mắt cô nhìn thoáng qua Thẩm Phục ở đối diện, sau đó lại đối diện với ánh mắt của người đàn ông bên cạnh.

Thẩm Nguyệt Bạch giơ nửa miếng bánh khoai tây còn lại trên tay.

Xem như là câu trả lời.

Thẩm Phục ngồi ở đối diện cũng tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Mạnh Yên Chi phức tạp hơn nhiều.

Dần dần điều chỉnh lại tâm lý.

“Chị dâu, tay nghề của chị thật tốt, anh trai tôi thật có phúc.”

Anh bắt đầu xì hơi cầu vồng, cũng thu lại những hành vi tùy tiện thường ngày.

Mạnh Yên Chi khó hiểu liếc nhìn anh ta.

Rõ ràng là xấu hổ trước cái rắm cầu vồng của Thẩm Phục.

Sau đó Thẩm Nguyệt Bạch lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

Anh hỏi Mạnh Yên Chi:

“Hợp đồng của em và giải trí Bắc Hải sắp đến hạn đúng không?”

Nhắc đến vấn đề công việc.

Mạnh Yên Chi và chiếc máy quan sát Thẩm Phục đều nghiêm mặt lại.

Đặc biệt là Thẩm Phục.

Anh ấy khác với Thẩm Nguyệt Bạch và Mạnh Yên Chi.

Từ nhỏ anh đã sống trong giới thượng lưu, có rất nhiều bạn bè là phú nhị đại, phú tam đại trong vòng này.

Phần lớn các thiên kim danh viện trong vòng ở Vân Thành, Thẩm Phục đều đã gặp qua.

Ít nhiều cũng biết được tình hình của bọn họ.

Chỉ có Mạnh Yên Chi là ngoại lệ.

Ngày thường cũng không có ai nhắc đến cô, hoàn toàn kín tiếng.

Điều này khá giống với anh trai anh.

Nghe Thẩm Nguyệt Bạch nhắc đến giải trí Bắc Hải.

Thẩm Phục không nhịn được xen vào một câu:

“Chị dâu cũng là nghệ sĩ à? Sao tôi chưa từng nhìn thấy chị trong giới này nhỉ?”

Mạnh Yên Chi uống một ngụm sữa đậu nành, cười khổ.

“Bình thường thôi!”

“Tôi chỉ là một nhân vật trong suốt lang thang ở tuyến mười tám.”

Thậm chí còn chưa từng diễn qua vai nữ chính nào.

Quảng cáo, chương trình tạp kỹ lại càng vô duyên với cô.

Thẩm Phục không biết cô là điều hoàn toàn bình thường.

Sau khi trả lời Thẩm Phục, Mạnh Yên Chi liền trả lời câu hỏi của Thẩm Nguyệt Bạch.

“Có lẽ chỉ trong khoảng hai ngày này thôi.”

Vấn đề này Mạnh Yên Chi vẫn luôn không muốn đề cập đến.

Rất có ý tứ trốn tránh sự thật.

Cô nghĩ Trương Nhiễm đã chấm dứt hợp đồng với công ty.

Đến hiện tại cũng không có người đại diện mới nào liên lạc với cô, có lẽ việc chấm dứt hợp đồng là kết quả đã định sẵn.

Nghĩ đến đây, Mạnh Yên Chi hạ thấp tầm mắt.

Vốn dĩ ban đầu tâm trạng khá tốt lại đột nhiên trở nên nặng nề.

Giống như bầu trời bị mây đen bao phủ, ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.

“Cũng tốt.” – Thẩm Nguyệt Bạch trầm giọng.

Bàn tay to lớn đặt lêи đỉиɦ đầu Mạnh Yên Chi như muốn an ủi, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Sau khi chấm dứt hợp đồng, em đến Người Đẹp Truyền Hình đi.”

“Bên đó Thẩm Phục có thể làm chủ.”

“Không ai có thể bắt nạt em.”