Chương 16

Đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Mạnh Yên Chi.

Cằm cô bị các ngón tay của anh giữ chặt, vì căng thẳng quá mức nên hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Cô không thể trả lời câu hỏi của Thẩm Nguyệt Bạch.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không nhịn được mà túm lấy góc áo của người đàn ông.

Hai người chăm chú nhìn nhau ở khoảng cách gần, không ai nói chuyện.

Trong bầu không khí yên tĩnh, lặng lẽ sinh ra sự ái muội.

Trong ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, ma xui quỷ khiến thế nào mà Mạnh Yên Chi lại khép chặt hai mắt, nhào nát góc áo của người đàn ông và túm chặt trong lòng bàn tay.

Nín thở chờ đợi.

Thẩm Nguyệt Bạch thấy thế, do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng mổ vào mũi cô một ngụm.

Trái tim trống rỗng ngay lập tức được lấp đầy.

Anh duỗi tay vuốt ve tóc Mạnh Yên Chi.

“Ngủ ngon!”

Cảm giác ấm áp trên sống mũi khiến Mạnh Yên Chi tỉnh táo trở lại.

Cô nhắm chặt mắt, não bộ đang diễn ra một cơn lốc thế kỷ.

Vô cùng hối hận.

Không hiểu tại sao bản thân lại yêu thích vẻ đẹp của Thẩm Nguyệt Bạch.

Vừa rồi lại…. nhắm! mắt!

Mạnh Yên Chi cắt chặt cánh môi, không dám nghĩ Thẩm Nguyệt Bạch sẽ nghĩ gì về hành vi co giật não bộ vừa rồi của cô.

Vô cùng xấu hổ!!!

Đêm nay, Mạnh Yên Chi ngủ không ngon giấc.

Bởi vì một người đàn ông quyến rũ đang nằm bên cạnh cô, nếu nói cô hoàn toàn không có phản ứng sinh lý nào, điều đó chắc chắn là gạt người.

Nói thế nào thì cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành bình thường mà đúng không?

***

Sáng hôm sau.

Tia sáng đầu tiên xuyên qua bầu trời, bò qua khe hở trên rèm cửa sổ sát đất chiếu vào nhà.

Mạnh Yên Chi như cảm nhận được điều gì đó, bỗng dưng mở to mắt.

Thấy ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng, phản ứng đầu tiên của Mạnh Yên Chi là cuối cùng trời cũng đã sáng.

Chưa bao giờ cô khao khát bình minh như đêm qua.

Trải nghiệm sâu sắc cảm giác bị dày vò.

Không biết phải nói thế nào.

Chỉ cảm thấy Thẩm Nguyệt Bạch như một món ngon cực phẩm độc nhất vô nhị trên thế giới.

Mặc dù ban đầu anh không phải là mẫu người của Mạnh Yên Chi.

Nhưng khi chân chính đặt trước mặt cô, vẫn sẽ sinh ra một loại cảm giác thôi thúc cô muốn nếm thử nó.

Cô thật sự đã nhẫn nhịn rất vất vả.

Vì vậy sau khi mở mắt ra, việc đầu tiên Mạnh Yên Chi muốn làm chính là lặng lẽ lẻn xuống giường.

Đáng tiếc kế hoạch của cô vừa mới chuẩn bị thực hiện.

Người đàn ông nằm cạnh cô đã duỗi một tay ra, không biết vô tình hay cố ý vòng qua eo Mạnh Yên Chi.

Cảm giác áp bách nặng nề khiến nửa cơ thể của Mạnh Yên Chi lập tức cứng đờ.

Cô đang đưa lưng về phía người đàn ông, cũng nằm nghiêng.

Thẩm Nguyệt Bạch chỉ vừa siết lại vòng tay, cả người Mạnh Yên Chi đã bị anh ôm trở về trong ngực.

Lưng cô tựa vào l*иg ngực rắn chắc và ấm áp của anh.

Một giọng nói mông lung như những mảnh vỡ của nắng sớm, nhẹ nhàng và trầm thấp vang lên bên tai Mạnh Yên Chi.

“Chào buổi sáng!”

Mạnh Yên Chi cắn môi dưới muốn chạy trốn.

Một lúc sau mới máy móc đáp lại một câu: “Chào!”

Nói xong, cô khuyên Thẩm Nguyệt Bạch.

“Thẩm sư huynh, anh ngủ thêm chút nữa đi, em xuống nhà làm bữa sáng.”

“Khi nào xong sẽ gọi anh.”

Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại, dường như đã đồng ý với lời đề nghị của cô.

Nhưng bàn tay đặt lên eo của Mạnh Yên Chi lại không hề có ý định thu lại.

Không lỏng không chặt vẫn nằm yên như cũ.

“Thẩm sư huynh, tay của anh…” – Mạnh Yên Chi nhỏ giọng nhắc nhở.

Còn dùng đầu ngón tay chọc vào cánh tay rắn chắc của anh.

Thẩm Nguyệt Bạch mỉm cười, di chuyển cánh tay, đổi lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô.

“Chi Chi, anh cảm thấy mình vẫn còn sốt.”

“Em có muốn kiểm tra một chút không?”

Mạnh Yên Chi nghe thấy những lời anh nói, trong một khoảnh khắc mọi sự ngượng ngùng xấu hổ của cô đều biến mất.

Lập tức xoay người đối mặt với người đàn ông, ở khoảng cách gần, cô cau mày nhìn thoáng qua sắc mặt của Thẩm Nguyệt Bạch.

Chỉ bằng cách xem sắc mặt cũng không thể nhận ra điều gì bất thường.

Vì thế Mạnh Yên Chi giơ tay lên, định dùng mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán người đàn ông.

Không ngờ Thẩm Nguyệt Bạch bắt lấy cổ tay cô, kéo bàn tay đang vươn tới của cô xuống.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Yên Chi, người đàn ông chủ động đưa đầu đến gần cô hơn.

Trán hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, kín kẽ dán chặt bên nhau.

Mạnh Yên Chi ngay lập tức mất khả năng tự hô hấp.

Trái tim nhảy nhót lung tung, gần như muốn dâng lên đến cổ họng.

So với sự hoảng loạn của cô, kẻ chủ mưu là Thẩm Nguyệt Bạch lại vô cùng bình tĩnh, thư thái.

Anh thậm chí có thể giáng cho Mạnh Yên Chi một đòn chí mạng.

“Anh thích kiểm tra như thế này.”

Giọng nói đầy nam tính, loại giọng điệu dịu dàng có thể khiến người ta chết đuối.

Thiếu chút nữa Mạnh Yên Chi đã chết thật.

Dưới sự quá tải của nhịp đập trái tim, dường như oành một tiếng, nổ tung.

Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Thẩm Nguyệt Bạch giơ cao đánh khẽ, thả cô ra.

Sau khi ý thức được bản thân đã đi quá xa, người đàn ông lùi lại.

Thuận thế buông lỏng cổ tay Mạnh Yên Chi ra, kéo ra một khoảng cách nhất định.

Thẩm Nguyệt Bạch dù bận rộn nhưng vẫn ung dung hỏi cô:

“Thế nào? Nhiệt độ cơ thể anh bình thường không?”

Mạnh Yên Chi một lần nữa được hít thở không khí trong lành: “…”

Cô có thể nói đã quên mất cảm giác vừa rồi không?

Cuối cùng, Mạnh Yên Chi quyết định nuốt xuống lời nói đã đến bên môi.

Cô nhanh nhẹn xoay người xuống giường, mang nhiệt kế đến.

Bảo Thẩm Nguyệt Bạch kẹp nhiệt kế vào nách, Mạnh Yên Chi như chạy trốn xuống tầng.

Nói năm phút sau sẽ quay lại kiểm tra.

Cô bỏ chạy chân trước.

Chân sau Thẩm Nguyệt Bạch đã đứng dậy, ngoan ngoãn kẹp nhiệt kế thủy ngân vào nách.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, cảm giác rất sảng khoái.

Thực tế, anh hiểu rõ cơ thể mình nhất.

Các triệu chứng cảm lạnh đã hoàn toàn biến mất.

Đương nhiên nhiệt độ cơ thể sẽ không có gì bất thường.

Nhưng anh không thể nhịn được.

Luôn muốn gần gũi Mạnh Yên Chi hơn.

***

Mạnh Yên Chi vừa chạy trốn xuống tầng, chuông cửa liền vang lên.

Từ camera giám sát cô nhìn thấy chiếc Porsche 911 màu đỏ gợi cảm đỗ trước cổng lớn biệt thự.

Cùng đứng dưới camera giám sát là gương mặt tuấn tú, độ nhận diện cực cao – Thẩm Phục.

Nếu nhìn kỹ, lông mày và những đường nét trên gương mặt của Thẩm Phục và Thẩm Nguyệt Bạch quả thực có ba phần giống nhau.

Chỉ là hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau.

Người phía trước có vẻ ngoài phong lưu, vừa nhìn đã thấy không phải người nghiêm túc.

Thẩm Nguyệt Bạch sinh ra đã hiền lành, đứng đắn, có khí chất trầm ổn, lúc không nói lời nào lại có vẻ uy nghiêm của một cán bộ kỳ cựu.

Nhưng chuyện đến hiện tại, sau khi tiếp xúc sâu sắc với Thẩm Nguyệt Bạch, Mạnh Yên Chi lại có một số cảm xúc mới.

Hai người này thật sự là anh em.

Nếu nói đến việc tán tỉnh người khác, tất cả đều giống nhau.

Mạnh Yên Chi mở cửa cổng lớn.

Khi Thẩm Phục lái chiếc xe siêu gợi cảm của anh ta đến đài phun nước ở sảnh, cô lại mở cửa biệt thự.

Vì thế sau khi Thẩm Phục xuống xe, người đầu tiên anh nhìn thấy là Mạnh Yên Chi.

Người đàn ông sửng sờ mất hai giây.

Sau đó đôi mắt thụy phượng xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.

Thẩm Phục khẽ dẩu môi, huýt sáo quyến rũ với Mạnh Yên Chi.

Còn nhân tiện nháy mắt với cô.

Mạnh Yên Chi nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh nhạt.

Dạ dày quặn thắt một trận.

Sáng sớm tinh mơ, cô thật chán ngấy thứ dầu mỡ của tên Thẩm Phục này.

Nhịn không được muốn rút lại những suy nghĩ trước đó.

Tên này căn bản không thể nào so được với Thẩm Nguyệt Bạch!

“Hiếm thấy nha, anh trai tôi mang người khác phái về nhà qua đêm?!”

Trong lúc Mạnh Yên Chi chửi thầm, người đàn ông đang lắc lắc chùm chìa khóa trên tay đã đi đến chỗ cô.

Hai người đứng đối diện nhau ở huyền quan (*).

Thẩm Phục đánh giá Mạnh Yên Chi từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua đã biết được chiếc áo phông cô đang mặc là kích cỡ của anh cả Thẩm Nguyệt Bạch.

“Xin hỏi quý danh của người đẹp? Có quan hệ thế nào với anh trai tôi?”

Người đàn ông tủm tỉm cười hỏi, tuy vẻ mặt có chút tùy tiện phong lưu, nhưng ánh mắt đánh giá Mạnh Yên Chi lại đặc biệt sắc bén và khôn khéo.

Mạnh Yên Chi nhìn không quen bộ dáng không đứng đắn của anh ta.

Cô xoay người bước vào nhà, đầu cũng không quay lại.

“Mạnh Yên Chi.”

Cô chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên của Thẩm Phục.

Về mối quan hệ giữa cô và Thẩm Nguyệt Bạch, Mạnh Yên Chi cảm thấy vấn đề này cô không nên trả lời.

Thẩm Phục lại không chịu bỏ cuộc.

Sau khi thay giày ở huyền quan, anh sải đôi chân dài đuổi theo cô.

“Tên này nghe rất quen tai!”

Mạnh Yên Chi đi lên tầng.

Cô vừa nhìn thời gian, năm phút đã trôi qua.

Kết quả là vì sự im lặng của cô.

Thẩm Phục đuổi theo cô lên tầng, khi đến gần phòng ngủ của Thẩm Nguyệt Bạch, anh lướt qua Mạnh Yên Chi và đứng chắn trước mặt cô.

“Cô Mạnh, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”

Thẩm Phục rũ mắt chăm chú nhìn Mạnh Yên Chi, đầu óc như đang chạy đua, cố gắng tìm lại ký ức của chính mình.

Mục đích muốn từ trong trí nhớ tìm ra chút manh mối nào đó về gương mặt của Mạnh Yên Chi.

“Ngoài ra, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Cô và anh trai tôi có quan hệ gì?”

“Vì sao cô lại mặc áo phông của anh ấy, xuất hiện ở chỗ của anh ấy?”

Người đàn ông mở miệng ầm ĩ không ngừng.

Mạnh Yên Chi bị anh làm phiền đến mức cụp mắt xuống, nhịn không được chỉ muốn đỡ trán.

Kết quả giây tiếp theo, cái miệng ồn ào của Thẩm Phục đã khép lại.

Anh ta kêu lên một tiếng, bị ai đó túm lấy cổ áo từ phía sau và kéo lại.

Mạnh Yên Chi nghe thấy tiếng động liền ngước mắt lên.

Chỉ nhìn thấy Thẩm Nguyệt Bạch bước ra khỏi phòng ngủ từ lúc nào, kéo Thẩm Phục cách xa cô như túm một con gà con.

Mày kiếm của người đàn ông cau lại.

Giữa hàng mày như xuất hiện sự thiếu kiên nhẫn, ngay cả giọng nói cũng như thế.

“Cậu không nhìn thấy chị dâu không muốn nói chuyện với cậu sao?”

“Tránh xa chị dâu của cậu một chút.”

Thẩm Nguyệt Bạch buông lỏng cổ áo của Thẩm Phục.

Bước đến bên cạnh Mạnh Yên Chi, một cánh tay khác vô cùng tự nhiên ôm lấy vai cô.

Thẩm Phục bị người đàn ông ngăn cách: “Chị dâu?”

Anh đứng vững chân, không thể tin được nhìn về phía Thẩm Nguyệt Bạch.

“Anh, anh kết hôn?”

“Sắp rồi!” – Thẩm Nguyệt Bạch không nhìn anh ta.

Tầm mắt rơi vào gương mặt Mạnh Yên Chi, giọng điệu đã dịu lại.

“Cậu ấy có dọa em sợ không?”

Mạnh Yên Chi còn chưa kịp trả lời.

Thẩm Phục ở đối diện đã lấy lại bình tĩnh sau cú sốc.

“Anh… anh đang nói đùa sao?”

“Nha đầu này nhìn qua cũng chỉ trạc tuổi em, anh muốn cô ấy làm chị dâu em?”

"Em không tin…. Anh không phải loại người trâu già thích gặm cỏ non.”

Thẩm Phục vừa nói xong đã bị một con “trâu già” nào đó lạnh lùng liếc nhìn.

Anh vô thức nhìn về phía Mạnh Yên Chi, trong lòng nổi lên một trận hoảng sợ.

Thẩm Phục cho rằng Thẩm Nguyệt Bạch sẽ gϊếŧ anh ta ngay tại chỗ.

Kết quả, người đàn ông im lặng một lúc lâu.

Chỉ nở một nụ cười lạnh lùng.

“Ai nói tôi không phải?”

Thẩm Phục nghe thấy liền nhìn về phía anh.

Thẩm Nguyệt Bạch lại không nhìn anh ta.

Anh nghiêng người đối mặt với Mạnh Yên Chi, khom lưng cúi đầu, nghiêng người về phía trước phủ lên đôi môi, động tác liền mạch lưu loát.

Thật giống như…. cố ý “ăn” cho Thẩm Phục xem.

***

(*) Huyền quan: huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.