Chương 15

Mạnh Yên Chi nín thở.

Sự hoảng loạn đã che phủ sự ngạc nhiên trong mắt cô.

Bàn tay bị buộc đặt lên tấm chăn mỏng của cô căng thẳng đến mức các đốt ngón tay cuộn lại.

Cơ thể hơi nghiêng về phía trước giống như một sợi dây bị căng ra.

Cô muốn lùi lại, nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt sau gáy.

Sóng ngầm mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Đôi mắt mở to của Mạnh Yên Chi chậm chạp khép lại, hoảng loạn nuốt nước bọt.

“Thẩm, Thẩm sư huynh….”

“……Anh đang bị cảm.”

Thẩm Nguyệt Bạch cong môi, rất thích nhìn bộ dáng xấu hổ của cô vì anh mà đỏ mặt.

Trong lòng tràn ngập hương vị ngọt ngào, ngay cả giọng nói cũng lộ ra ý cười.

“Ừm, anh biết.”

Khi người đàn ông nói chuyện, đôi môi mỏng gần như chạm vào cánh môi của Mạnh Yên Chi.

Rất nhiều lần, anh đều muốn thuận thế mà phủ lên đôi môi kia.

Nhưng ngại bản thân đang cảm lạnh nên cố kiềm nén.

Chỉ nghe giọng của Mạnh Yên Chi nhẹ nhàng uyển chuyển hơn, gần như thì thầm.

“Nếu anh hôn em…. Sẽ truyền nhiễm cảm lạnh cho em.”

“Là như vậy đấy.”

Người đàn ông buồn cười.

Cuối cùng buông lỏng tay, thả Mạnh Yên Chi ra.

“Vậy em nợ anh một lần.”

Đầu Mạnh Yên Chi ong ong.

Trong lòng tràn đầy cảm kích vì người đàn ông thông tình đạt lý.

Khi cô mở mắt ra, thoáng thấy khóe môi Thẩm Nguyệt Bạch vẫn chưa tắt ý cười.

Cô không khỏi cau mày nghĩ lại.

Không đúng nha!

Không duyên không cớ, tại sao cô lại nợ Thẩm Nguyệt Bạch một nụ hôn?

Mạnh Yên Chi há miệng thở dốc, muốn nói lý lẽ với đối phương.

Kết quả lại bị đối phương đi trước một bước, trực tiếp chuyển chủ đề.

“Ba mẹ em hai ngày nữa sẽ về nước, anh đã mời họ đến đây.”

“Chi Chi, em nên chuyển nhà rồi.”

Những lời Mạnh Yên Chi muốn nói đã đến bên miệng, nhưng lại bị vài câu nói của người đàn ông đẩy lùi lại.

Ngay cả suy nghĩ cũng lệch khỏi quỹ đạo.

Cô rũ hàng mi xuống.

Nghĩ đến việc sắp đối mặt với hai vợ chồng lão Mạnh, Mạnh Yên Chi cảm thấy vô cùng có lỗi.

Từ bé đến lớn, cô chưa từng nói dối ai.

Cô lo lắng với kỹ thuật diễn xuất vụng về của mình, ba mẹ chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Chỉ sợ sẽ kéo chân sau của Thẩm Nguyệt Bạch.

Thẩm Nguyệt Bạch dĩ nhiên nhìn thấy sự căng thẳng của cô.

Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng áp lên bàn tay trái đang đặt trên đùi của Mạnh Yên Chi, dịu dàng an ủi cô.

“Không sao đâu, đã có anh ở đây rồi.”

“Đến lúc đó mọi việc sẽ làm theo sự sắp xếp của anh, sẽ không bị lộ đâu.”

Lời hứa hẹn chân thành của anh cuối cùng cũng khiến Mạnh Yên Chi cảm thấy yên tâm hơn.

Một lúc sau, cô gái ngước mắt lên, ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy ngày mai em sẽ chuyển đến đây sao?”

“Ừm, anh sẽ nhờ Tô Ám tìm người đến giúp em.”

Thẩm Nguyệt Bạch rút tay về, mọi cử chỉ đều rất tùy ý, vì vậy Mạnh Yên Chi hoàn toàn không nhận ra hành động vừa rồi của anh thân mật đến mức nào.

Sau khi nói xong việc chính, căn phòng rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.

Mạnh Yên Chi là người phản ứng đầu tiên, cô nhanh chóng đứng lên.

Nói với Thẩm Nguyệt Bạch đang ngồi tựa vào đầu giường.

“Thời gian không còn sớm, em đi lấy cháo, anh ăn xong nên ngủ một giấc thật ngon.”

Thân nhiệt của Thẩm Nguyệt Bạch đã trở lại bình thường.

Các triệu chứng cảm lạnh đã thuyên giảm đáng kể, có lẽ sau khi ngủ một giấc an ổn, ngày mai có thể sẽ khỏe lại.

Nghĩ đến đây, Mạnh Yên Chi không đợi người đàn ông đáp lại.

Cô xoay người rời đi, rất nhanh đã mang cháo và các món ăn kèm đến cho Thẩm Nguyệt Bạch.

Trên chiếc bàn nhỏ bày đầy thức ăn.

Thẩm Nguyệt Bạch thật sự cũng có chút đói.

Hơn nữa tay nghề nấu ăn của Mạnh Yên Chi khá tốt, cháo gà xé do cô nấu vừa đặc vừa mềm, ngon gấp mười lần so với đồ bên ngoài bán.

Anh ăn liên tiếp hơn hai bát.

Khoảng mười giờ tối.

Mạnh Yên Chi rời khỏi phòng Thẩm Nguyệt Bạch.

Cô thu dọn đống bừa bộn trong bếp.

Sau đó đến căn phòng dành cho khách mà cô đã ở cách đây không lâu, tắm rửa trước khi ngủ.

Lại mượn Thẩm Nguyệt Bạch chiếc áo phông lần trước cô đã mặc để thay sau khi tắm.

Phòng ngủ của Thẩm Nguyệt Bạch đối diện với phòng khách Mạnh Yên Chi ở.

Vào khoảng hai giờ sáng.

Mạnh Yên Chi thức dậy đi vệ sinh.

Sau đó lại rón rén đến phòng Thẩm Nguyệt Bạch.

Muốn kiểm tra tình hình của anh một chút.

Tuy cơn sốt đã giảm nhưng cũng có khả năng sẽ sốt lại.

Mạnh Yên Chi không yên tâm.

***

Sau nửa đêm, cơn nóng bên ngoài đã giảm xuống.

Hơi lạnh của điều hòa tràn ngập căn phòng, thậm chí cảm thấy có vài phần lạnh buốt.

Khi Mạnh Yên Chi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Thẩm Nguyệt Bạch, luồng khí lạnh từ điều hòa khiến cô rung rẩy.

Thông qua ánh sáng mờ nhạt của chiếc đèn tường phía đầu giường, cô nhìn thoáng qua chiếc điều hòa trên tường.

Tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng, đến tủ đầu giường tìm kiếm một lúc.

Cuối cùng tìm thấy điều khiển từ xa ở bên kia gối của Thẩm Nguyệt Bạch.

Mạnh Yên Chi tắt máy điều hòa.

Sau một tiếng bíp, máy điều hòa trong phòng ngừng hoạt động.

Cô nhìn Thẩm Nguyệt Bạch đang nhắm mắt ngủ say, chậm chạp cúi người xuống.

Dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán.

Ấm áp, không có gì bất thường.

Mạnh Yên Chi thở phào nhẹ nhõm.

Cô định rút tay lại, kéo cơ thể mệt mỏi về phòng.

Kết quả là giây tiếp theo, cổ tay cô bị người nào đó nắm lấy.

Không chờ cô phản ứng.

Đối phương dùng kỹ thuật khéo léo, nhẹ nhàng túm lấy.

Mạnh Yên Chi chỉ kêu lên một tiếng, sau đó đã nằm gọn trên người Thẩm Nguyệt Bạch.

Chiếc cằm nhẹ nhàng chạm vào khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông, lập tức bị lây nhiễm sự nóng bỏng.

Trong nháy mắt cô như bị điện giật đến tê dại.

Đến lúc kịp phản ứng lại, chiếc eo nhỏ đã bị một cánh tay ôm lấy.

Bàn tay của người đàn ông theo vòng eo của cô trượt xuống dưới.

Anh vòng qua chân cô, dùng sức lực áp đảo đưa cô lên giường.

Trong ánh sáng mờ ảo.

Mạnh Yên Chi cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang nghiêng người đối mặt với mình.

Sau đó, tay Thẩm Nguyệt Bạch lại trở về phía sau eo cô.

Chỉ nhẹ nhàng dùng chút sức lực, anh đã kéo cả người Mạnh Yên Chi vào lòng.

Giọng nói ngái ngủ lả lướt bên tai cô.

“Chạy đi chạy lại rất phiền phức.”

“Ở lại đây ngủ đi!”

Mặt Mạnh Yên Chi đang vùi vào l.ồ.n.g ngực nóng bỏng của người đàn ông.

Đột nhiên trở nên nóng rát.

Cô như một con sâu nhỏ cố gắng vặn vẹo một chút.

Bàn tay to lớn của Thẩm Nguyệt Bạch đang ôm lấy vòng eo thon gọn vô thức siết chặt.

Hơi thở nóng bỏng ngẫu nhiên thổi vào đỉnh tóc của Mạnh Yên Chi, anh mỉm cười:

“Đừng lo lắng, anh đang bị bệnh.”

“Cả người rất mệt mỏi, sẽ không làm gì em đâu.”

Mạnh Yên Chi tin tưởng.

Không phải vì Thẩm Nguyệt Bạch bị bệnh, không có sức lực.

Mà vì nội dung thỏa thuận trước đó bọn họ ký kết đã viết rất rõ ràng.

Cô tin tưởng cách làm người của Thẩm Nguyệt Bạch.

Biết anh là người giữ lời hứa nhất.

Nghĩ đến đây.

Mạnh Yên Chi trái lại tự an ủi chính mình.

Sau này còn phải diễn cảnh trên giường với Thẩm Nguyệt Bạch, da mặt quá mỏng thì phải làm sao?

Về kỹ thuật diễn xuất, cô thật sự cần phải học hỏi Thẩm Nguyệt Bạch nhiều hơn nữa!

“Thẩm sư huynh, anh đã ngủ chưa?”

Trong bóng đêm, Mạnh Yên Chi lên tiếng thăm dò.

Ban đầu cơ thể cô căng chặt, theo thời gian đã dần dần thả lòng mềm mại hơn.

Sau đó, cô chậm rãi thích ứng với độ ấm trong vòng tay của người đàn ông.

Thẩm Nguyệt Bạch nhận ra sự thay đổi rất nhỏ của Mạnh Yên Chi liền mở mắt ra.

Anh rũ mắt, tầm nhìn rơi vào mái tóc của cô gái.

Đáp lại bằng giọng khàn khàn.

“Làm sao vậy?”

Giây tiếp theo, Mạnh Yên Chi ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của cô ra khỏi vòng tay anh.

Trong ánh sáng mờ nhạt ấm áp của ngọn đèn tường, đối diện với người đàn ông ở khoảng cách gần.

Vành tai cô lặng lẽ đỏ lên, hít vào một hơi thật sâu.

Duy trì lý trí tĩnh táo, không bị nam sắc mê hoặc.

Sau đó Mạnh Yên Chi hỏi Thẩm Nguyệt Bạch:

“Vì sao anh lại thay đổi nội dung không thực hiện thành không được cưỡng chế thực hiện?”

“Có ý nghĩa sâu xa gì sao?”

Thẩm Nguyệt Bạch biết cô đang muốn hỏi điều gì.

Chỉ không ngờ rằng Mạnh Yên Chi lại có thể dùng giọng điệu ngây thơ như thế để hỏi anh một vấn đề ái muội như vậy.

Người đàn ông nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Chỉ âm thầm lăn lộn hầu kết, kiềm nén sự xúc động nào đó.

Sau một lúc lâu.

Lâu đến mức Mạnh Yên Chi nghĩ rằng Thẩm Nguyệt Bạch sẽ không trả lời câu hỏi của cô.

Người đàn ông rũ hàng mi dài, khép đôi mắt mê ly lại.

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp lên trán cô.

Thẩm Nguyệt Bạch ôm lấy cô, giọng nói trở nên khàn đặc.

“Không có ý nghĩa sâu xa gì cả.”

“Anh chỉ cảm thấy…. Nội dung ban đầu không mang tính khách quan.”

“Tính khách quan?”

Mạnh Yên Chi không hiểu.

Cô đang vắt óc suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông đã hôn lên trán cô.

Cũng vì vậy, Thẩm Nguyệt Bạch sau khi nếm được vị ngọt, một tấc lại muốn tiến thêm một mét.

Những ngón tay thon dài của anh vô thức đưa đến cằm của Mạnh Yên Chi.

Anh tiếp tục dùng giọng nói trầm khàn quyến rũ giải thích với cô.

“Chúng ta đều là người trưởng thành.”

“Chắc chắn sau này sẽ có rất nhiều lần trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.”

“Về mặt sinh lý…”

“Khó tránh khỏi có lúc chúng ta sẽ cần đến đối phương.”

“Vì thế anh nghĩ…”

“Dựa trên cơ sở hai bên cùng tự nguyện và thực hiện tốt các biện pháp an toàn, thì việc thực hiện nghĩa vụ vợ chồng…. cũng không phải là không thể.”

“Em thấy thế nào?”

“Chi Chi.”