Chương 14

Nhịp tim của Mạnh Yên Chi như ngựa hoang chạy loạn.

Nhịp điệu tùy ý điên cuồng.

Trong lúc nhất thời cô không biết phải phản ứng thế nào.

Cho đến khi cằm của người đàn ông chạm vào vai cô, vòng tay ôm eo cô cũng buông lỏng.

Mạnh Yên Chi nhận ra có chút không ổn nên vội vàng quay lại.

Đỡ lấy cơ thể lung lay sắp ngã của Thẩm Nguyệt Bạch.

Có chút khó khăn.

“Thẩm sư huynh?”

Người đàn ông không trả lời cô, chắc chắn đã mất ý thức rồi.

Mạnh Yên Chi cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng, đỡ Thẩm Nguyệt Bạch ngồi xuống đất.

Cô nhanh chóng gọi điện cho Quý Phàm.

***

Khỉ Thẩm Nguyệt Bạch tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ đã xuất hiện nửa vầng trăng.

Ánh trăng mờ ảo bị màn đêm vô tận bao phủ, ánh sáng yếu ớt trắng bạc mang theo một loại buồn bã tan vỡ.

“A Nguyệt tỉnh rồi!”

Giọng nói của Tô Ám đột nhiên vang lên.

Thẩm Nguyệt Bạch lúc này mới chú ý tới trong phòng có người.

Ánh mắt anh rơi vào Mạnh Yên Chi vừa từ cửa bước vào.

Cô đang bê một đĩa trái cây đã được cắt sẵn.

Tầm mắt chưa kịp phòng bị, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Thẩm Nguyệt Bạch.

Mạnh Yên Chi mỉm cười, dường như đã thở phào nhẹ nhõm.

Có trời mới biết lúc Thẩm Nguyệt Bạch ngất đi, cô đã hoảng sợ đến mức nào.

Lúc đó nhiệt độ cơ thể của người đàn ông đã bắt đầu nóng lên, tình trạng của anh rõ ràng đang trở nên tồi tệ hơn.

Sau đó, Quý Phàm đưa bác sĩ gia đình đến đây.

Đo xong nhiệt độ cơ thể, đã lên đến 38.6 độ.

Trong lúc Thẩm Nguyệt Bạch hôn mê, Mạnh Yên Chi liên tục nhớ lại những lời nói và hành động bất thường của anh trước khi ngất đi.

Cuối cùng, tất cả đều đổ lỗi do cơn sốt.

Mạnh Yên Chi cảm thấy, lúc đó có lẽ Thẩm Nguyệt Bạch đã bị cơn sốt thiêu đốt đầu óc.

Chỉ sợ bản thân anh cũng không biết mình đang làm gì.

Vì vậy cô không cần để ý đến lời nói và hành động của một người sốt đến đầu óc mơ hồ.

Sau khi thuyết phục bản thân, đối mặt với Thẩm Nguyệt Bạch lần nữa, Mạnh Yên Chi mới có thể giữ vững bình tĩnh.

Đĩa trái cây vốn được chuẩn bị cho Tô Ám và Quý Phàm.

Hiện tại Thẩm Nguyệt Bạch đã tỉnh, đương nhiên trước tiên phải hỏi anh có muốn ăn không.

“Em có nấu cháo, lát nữa Thẩm sư huynh hãy ăn một chút.”

Mạnh Yên Chi đặt đĩa trái cây xuống, liền nghĩ đến việc rời đi trước.

Ban ngày Thẩm Nguyệt Bạch vẫn còn hôn mê, nên cô cùng bọn Tô Ám ở bên cạnh canh giữ.

Hiện tại người đã tỉnh lại, Mạnh Yên Chi cảm thấy mình không cần phải ở lại đây nữa.

Cô đang chuẩn bị nói lời tạm biệt.

Kết quả Thẩm Nguyệt Bạch trên giường đã ngồi dậy, nhẹ nhàng gọi cô.

Giọng điệu gần như cầu xin:

“Đêm nay em có thể ở lại được không?”

Không khí trong phòng đột nhiên đông cứng lại.

Sự im lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, khiến bầu không khí trong phòng có chút ái muội.

Mạnh Yên Chi hoàn toàn choáng váng.

Về phần Tô Ám và Quý Phàm, vẻ mặt ngạc nhiên, cũng bị sốc trước lời nói của người đàn ông.

Vài giây sau, Tô Ám là người phản ứng đầu tiên.

Anh lặng lẽ đi đến bên cạnh Quý Phàm, kéo kéo ống tay áo của cậu ta.

Mặt không đổi sắc nói với Mạnh Yên Chi:

“Kia, cái gì…. Tiểu Yên Chi, anh chợt nhớ ra anh và Quý Phàm còn có chút việc cần xử lý.”

“Xem ra tối nay chỉ có thể nhờ em ở lại chăm sóc A Nguyệt.”

Trên mặt Tô Ám lộ ra nụ cười, không muốn quá cứng nhắc.

Mạnh Yên Chi liếc nhìn anh ta và Quý Phàm, muốn nói lại thôi.

Sau đó, Tô Ám cứ mãi nài nỉ, Mạnh Yên Chi đã ở lại.

Cô thở dài đành thỏa hiệp.

“Em gọi điện thoại cho bạn giải thích tình hình một chút.”

“Nếu các anh đang vội thì cứ rời đi trước.”

Nói xong Mạnh Yên Chi tạm thời rời khỏi phòng ngủ của Thẩm Nguyệt Bạch.

Cô đi xuống lầu gọi điện thoại.

Chân trước Mạnh Yên Chi vừa rời đi, chân sau Tô Ám liền giơ ngón tay cái lên với Thẩm Nguyệt Bạch.

“A Nguyệt, lợi hại! Cú sút thẳng này thật khiến người ta trở tay không kịp!”

Thẩm Nguyệt Bạch phớt lờ anh ta.

Anh thong thả ăn trái cây do chính tay Mạnh Yên Chi cắt.

Không hề có ý định chia sẻ với bọn Tô Ám, ý tứ rõ ràng là sẽ ăn một mình.

Thấy anh không nói lời nào, Tô Ám tiến lại gần anh.

Sau đó quay lại bảo Quý Phàm đến gara lái xe ra trước, chờ anh ở đài phun nước trong sân.

Đợi Quý Phàm rời đi, Tô Ám nhịn không được xoa xoa tay.

“Nói mau, tối nay cậu định dùng khổ nhục kế để hạ gục Tiểu Yên Chi đúng không?”

“Cậu vẫn còn bị cảm, có đủ sức lực không?”

“Nếu không trước tiên bồi bổ tinh thần trước rồi hãy nói sau, dù sao loại chuyện này, lần đầu tiên trải nghiệm vẫn rất quan trọng.”

Thẩm Nguyệt Bạch im lặng nghe lời người đàn ông nói.

Lúc đầu còn định nói chuyện bình thường.

Càng về sau anh càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Nói chuyện như thế nào lại giống như bánh xe ô tô trực tiếp đập vào mặt anh.

Thẩm Nguyệt Bạch cắm miếng dưa lưới cuối cùng cho vào miệng, lạnh lùng liếc nhìn Tô Ám.

Tuy không nói lời nào, những vẫn có thể buộc Tô Ám nuốt lại những lời chưa nói.

Người đàn ông ăn quả đắng, đặt một khóa kéo vô hình lên miệng mình.

Nhưng chỉ được hai giây.

Hai giây sau, Tô Ám giả vờ mở “khóa kéo”, cuối cùng hỏi Thẩm Nguyệt Bạch một câu:

“Nói đi, cậu đã chuẩn bị TT chưa?”

“Có cần anh đây giao hàng đến tận nhà không?”

Vừa nuốt xuống miếng dưa lưới, đôi tai trắng nõn của Thẩm Nguyệt Bạch đột nhiên đỏ lên.

Khuôn mặt tuấn tú luôn không để lộ buồn vui, tức giận, hiếm khi lại ửng đỏ.

Anh đưa chiếc đĩa hoa quả tráng men cho Tô Ám.

Đôi môi mỏng đã lấy lại được chút huyết sắc khẽ mấp máy, lạnh lùng phun ra một chữ.

“Cút…”

Tô Ám lập tức ngưng cười, cầm chiếc dĩa đựng trái cây quay đầu bỏ chạy.

Sau khi ra ngoài, đến hành lang anh gặp Mạnh Yên Chi vừa gọi điện thoại xong.

Anh vỗ vỗ vai cô, giọng điệu đầy ẩn ý.

“Tiểu Yên Chi, tối nay phải vất vả cho em rồi.”

Nói xong, Tô Ám ho nhẹ một tiếng và rời đi trước.

Để lại Mạnh Yên Chi vẻ mặt bối rối, do dự đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt của Thẩm Nguyệt Bạch.

Tô Ám và Quý Phàm đều đã rời đi.

Hiện tại trong biệt thự to lớn này, chỉ còn lại cô và Thẩm Nguyệt Bạch.

Nghĩ đến đây, Mạnh Yên Chi có chút xấu hổ.

Những cảm xúc phức tạp bị cô dùng đủ mọi lý do nén xuống, lúc này lại dâng lên như thủy triều.

Giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt cháy mọi bộ phận trên cơ thể cô.

Ấp ủ thật lâu, Mạnh Yên Chi mới đẩy cửa bước vào phòng ngủ của Thẩm Nguyệt Bạch.

Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đang tựa vào giường.

Cô tựa người vào cánh cửa phía sau, bắt đầu muốn tìm cớ lùi lại.

“Thẩm sư huynh, anh đói không, em đi lấy cho anh một bát cháo nhé?”

Không chờ Mạnh Yên Chi xoay người.

Thẩm Nguyệt Bạch đã lăn lăn hầu kết.

“Chi Chi.”

Giọng người đàn ông vẫn khàn, nhưng không còn nghe ra giọng mũi nữa.

Cảm giác như trầm thấp, quyến rũ hơn ngày thường một chút.

Nghe thấy âm thanh đó Mạnh Yên Chi như tê dại.

Cô đứng yên quay lưng về phía người đàn ông, miễn cưỡng dán mắt vào tấm cửa gỗ nguyên khối.

Vô thức hít vào một hơi.

Chỉ nghe Thẩm Nguyệt Bạch nói tiếp.

“Trước mắt không cần bận rộn.”

“Đến đây ngồi đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

Mạnh Yên Chi do dự vài giây, cuối cùng máy móc xoay người lại.

Cô từ từ bước tới, thận trọng ngồi xuống mép giường.

Người đàn ông chăm chú nhìn cô, thoáng thấy một vài sợi tóc rũ xuống má cô.

Anh ngồi thẳng người, vô cùng tự nhiên duỗi tay ra.

Những ngón tay thon dài như xương mận nhẹ nhàng lướt qua sườn má Mạnh Yên Chi.

Đầu ngón tay câu lấy những sợi tóc đen, động tác thong thả dịu dàng giúp cô vén tóc ra sau tay.

Khi những đầu ngón tay ấm áp của Thẩm Nguyệt Bạch như lông vũ lướt qua gương mặt Mạnh Yên Chi.

Cảm giác như một hỏa tuyến chạy dài, dịu dàng đốt cháy một mảng da thịt kia.

Cũng thiêu rụi tia lý trí cuối cùng còn sót lại của cô.

Cô gái kinh ngạc ngướng mắt lên.

Hàng lông mi dày cong vυ"t theo hình vòng cung đẹp mắt.

Trong đôi mắt đen trắng trong veo đó, tràn ngập sự hoảng loạn và rung động.

Thẩm Nguyệt Bạch giúp Mạnh Yên Chi vén tóc xong, trong lúc lơ đãng đã bắt gặp ánh mắt của cô.

Hô hấp nóng bỏng trì trệ.

Bàn tay chưa kịp rút về đã không chịu sự kiểm soát di chuyển ra sau gáy Mạnh Yên Chi.

Anh tiến lại gần cô.

Chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Hầu kết lặng lẽ lăn lộn.

Giọng nói lộ rõ d.ụ.c vọng hơn bao giờ hết.

“Phải làm sao đây, Chi Chi…”

“Rất muốn hôn em.”