Xem xong các tin có liên quan, Mạnh Yên Chi cười đến cả người choáng váng.
Cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.
“Vị đạo diễn vô danh này cuối cùng cũng nổi tiếng.”
Một “chân” làm chuyện xấu đổi lại được lên hot search lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng, thật là một món hời nha.
Tần Quả bị lời nói của cô chọc cười.
Xét về âm dương quái khí, vẫn là Mạnh Yên Chi mạnh hơn.
“Cậu nói xem, hai người này trong cùng một ngày bị đưa lên hot search, là trùng hợp sao?”
Tần Quả lơ đãng hỏi một câu khiến cho Mạnh Yên Chi chú ý.
“Tớ xem thấy bọn họ nói sau khi Ngô Tấn nhập viện, cảnh sát cũng vào cuộc, có lẽ là được báo trước.”
“Cậu có nghĩ khả năng là người nhà cậu đã phát hiện chuyện xảy ra đêm đó, nên giúp cậu trút giận không?”
Mạnh Yên Chi cũng nghĩ đến, liệu có phải lão Mạnh nhà cô đã phát hiện ra.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, vợ chồng lão Mạnh vẫn còn đang ở nước ngoài, scandal của cô cũng chưa bị công khai trên mạng, hẳn là bọn họ không biết.
Trừ khi…Thẩm Nguyệt Bạch chỉ điểm.
“Thẩm sư huynh?”
Mạnh Yên Chi bắt lấy những suy nghĩ vừa lướt qua.
Tần Quả vẫn chưa kịp hỏi, cô đã xoay người xuống giường, cầm điện thoại di động đi ra ban công phòng khách.
Bởi vì không xác định được lúc này Thẩm Nguyệt Bạch còn ngủ hay không.
Mạnh Yên Chi cầm chặt di động đi đi lại lại trên ban công một lúc lâu.
Mãi cho đến khi trong tiểu khu dưới lầu dần dần có nhiều người đi bộ hơn, cô mới bấm số gọi cho Thẩm Nguyệt Bạch.
Lần này tiếng chuông vang lên một lúc, có lẽ đến khi gần kết thúc mới được kết nối.
Sự chờ đợi ngắn ngủi lại bất giác khiến người ta cảm thấy rất dài.
Trong khoảng thời gian này, trái tim Mạnh Yên Chi đã nâng lên đến cổ họng.
Tất cả những gì cô có thể nghĩ ra lúc này là nên đi thẳng vào vấn đề, hay là uyển chuyển tìm hiểu.
Mãi đến khi trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn lộ ra chút ốm yếu của người đàn ông.
“Chi Chi.”
Lỗ tai Mạnh Yên Chi đã tê dại vài giây, sau đó mới chậm chạp phản ứng.
Thẩm Nguyệt Bạch hỏi cô: “Tìm anh có việc gì sao?”
Giọng anh lạc đi, dường như anh đưa điện thoại ra xa hơn và hắng giọng.
Dù vậy, giọng nói của Thẩm Nguyệt Bạch vẫn rất khàn, mang theo giọng mũi nặng nề.
“Xin lỗi, anh bị cảm lạnh, giọng nói có thể hơi khàn.”
“Em nghe có bị chói tai không?”
Mặc dù giọng nói khàn đến mức làm hỏng mỹ cảm.
Nhưng sự dịu dàng trong lời nói của người đàn ông vẫn khiến Mạnh Yên Chi cảm thấy, giọng nói của anh ấy rất dễ nghe.
Vì vậy cô sửng sốt vài giây, sau đó mới trả lời:
“Không có, vẫn tốt.”
Nói xong cô im lặng một lúc, nói với vẻ quan tâm hơn.
“Cảm lạnh có nghiêm trọng không?”
“Đã uống thuốc chưa?”
Sự quan tâm này khiến cho tâm tình của Thẩm Nguyệt Bạch ở bên kia điện thoại rất vui vẻ.
Lúc đó anh đang nằm trên giường, cánh tay đè lên mí mắt, nhắm mắt nói chuyện điện thoại với Mạnh Yên Chi.
Nghe thấy cô quan tâm đến mình, người đàn ông cong môi mỉm cười.
Có lẽ do tác động của cảm xúc, cổ họng anh có chút ngứa.
Không nhịn được lại ho hai tiếng.
Mạnh Yên Chi chỉ cần lắng nghe, đã có thể cảm thấy tình trạng của anh chắc chắn không nhẹ.
Chỉ là không thể tin được, người vừa cùng cô ăn cơm hôm qua vẫn ổn, hôm nay lại bị bệnh.
“Không nghiêm trọng.”
“Anh ngủ một lúc là ổn thôi.”
Thẩm Nguyệt Bạch nói xong, xoay người nằm nghiêng, kéo tay xuống từ từ mở mắt.
Anh chủ động chuyển chủ đề.
“Gọi cho anh có việc gì?”
Nhiều lần Mạnh Yên Chi muốn hỏi về chuyện hot search.
Lời nói vừa đến môi, cô lại nuốt chửng tất cả.
Cuối cùng, Mạnh Yên Chi khẽ cắn môi dưới.
Thận trọng mở miệng.
“Anh đang ở Vân Châu Chi Nhãn phải không?”
“Em đến tìm anh.”
Thật ra đối với vấn đề của Ngô Tấn và Trương Nhiễm, trong lòng Mạnh Yên Chi đã có đáp án.
Hai người bọn họ cùng lên hot search không phải chuyện trùng hợp.
Ông trời cũng không ưu ái cô.
Bên cạnh Mạnh Yên Chi, người có năng lực mua hot search, thậm chí còn nắm được những chứng cớ liên quan đến Trương Nhiễm và Ngô Tấn.
Cũng chỉ có Thẩm Nguyệt Bạch.
Cho nên không phải ông trời ưu ái cô, mà là Thẩm Nguyệt Bạch.
***
Lúc Mạnh Yên Chi ra ngoài, Tần Quả vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị bữa sáng.
Hôm nay Tần Quả được nghỉ ngơi, vốn đã hẹn với Mạnh Yên Chi cùng đi leo núi.
Nghe tin Thẩm Nguyệt Bạch bị bệnh, Mạnh Yên Chi lập tức muốn chạy tới đó.
Tần Quả không nói hai lời, liền đưa cho cô hai quả trứng vừa luộc chín, thuận tiện đưa cho Mạnh Yên Chi thêm một hộp sữa chua.
“Mang theo ăn trên đường, mau đi đi.”
“Đêm nay đường quay lại!”
Trước khi Mạnh Yên Chi thay giày bước ra cửa, Tần Quả đã thò đầu ra khỏi bếp, mỉm cười nháy mắt với cô.
Cô chỉ liếc nhìn Tần Quả một cái, cũng lười trả lời.
Trên đường đến Vân Châu Chi Nhãn, Mạnh Yên Chi dựa trên triệu chứng mà Thẩm Nguyệt Bạch nói, đi đến hiệu thuốc và kê một số loại thuốc.
Khi đến khu biệt thự, cô vừa từ trên xe taxi bước xuống đã nhìn thấy Tô Ám đứng ở cửa chốt bảo vệ.
Người đàn ông đó cũng nhìn thấy cô.
Chào đón cô với nụ cười trên môi, vội vàng nhận lấy trái cây mà Mạnh Yên Chi đã mua trên đường đến đây.
“Em đến là được, không cần phải mua nhiều đồ như thế.”
Tô Ám dẫn Mạnh Yên Chi đến trạm kiểm soát an ninh quét mặt cô.
Anh còn nói hôm khác sẽ đưa Mạnh Yên Chi đến đây nhập thông tin cá nhân, về sau Mạnh Yên Chi có thể tùy ý ra vào Vân Châu Chi Nhãn.
Mạnh Yên Chi không ngờ Tô Ám cũng ở đây.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới ba người sẽ thoải mái hơn so với việc chỉ có cô và Thẩm Nguyệt Bạch ở cùng nhau.
Không nghĩ đến Tô Ám vừa đưa cô vào nhà liền nói ở công ty còn có việc, anh phải về xử lý trước.
“Tiểu Yên Chi, A Nguyệt bên này phải làm phiền em rồi.”
“Nếu có cần gì em hãy gọi điện cho Quý Phàm.”
Quý Phàm là trợ lý của Thẩm Nguyệt Bạch.
Là một thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi, nhỏ hơn Mạnh Yên Chi hai ba tuổi, dường như là sinh viên vừa tốt nghiệp.
Hôm qua lúc đến nhà hàng, Mạnh Yên Chi đã gặp qua.
Tô Ám nhờ cô lưu số điện thoại của Quý Phàm.
Người đàn ông mang trái cây mà Mạnh Yên Chi mua bỏ vào tủ lạnh, sau đó rời đi.
Trước khi đi anh nói với Mạnh Yên Chi:
“A Nguyệt đang nghỉ ngơi trên lầu, cậu ấy có dấu hiệu phát sốt.”
“Một lúc nữa làm phiền em giục cậu ấy uống thuốc hạ sốt.”
Nói xong, Tô Ám quay đầu nhìn về phía hành lang bên kia.
Sau khi xác định Thẩm Nguyệt Bạch không nghe thấy, anh mới nhỏ giọng tiếp tục nói với Mạnh Yên Chi:
“Đừng thấy A Nguyệt là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc bị bệnh thì độ tuổi tâm hồn lại như trẻ nhỏ.”
“Muốn cậu ấy uống thuốc giống như đòi mạng già của cậu ấy.”
Mạnh Yên Chi bật cười trước phép ẩn dụ sống động của anh.
Nhớ đến chuyện hot search, vừa muốn xác nhận với Tô Ám một chút, kết quả hành lang vừa rồi còn trống rỗng, đã có người đứng đó từ lúc nào.
Thẩm Nguyệt Bạch cau mày kiếm, chăm chú nhìn vào hai người đang đứng gần nhau ở phòng khách, không biết đang nói chuyện gì.
Tâm trạng bất giác nóng nảy.
Anh lập tức gọi Tô Ám với giọng nói khô khốc khàn khàn.
“Sao cậu vẫn chưa đi?”
Giọng điệu của người đàn ông có chút oán giận.
Dường như không muốn nhìn thấy Tô Ám thêm một giây nào nữa, ý định đuổi người rất rõ ràng.
Tô Ám bị nhận lệnh tiễn khách: “Đi! Đi ngay đây! Tê cóng rồi!”
Nói xong, anh vỗ vỗ lên vai Mạnh Yên Chi, xem như giao nhiệm vụ quan trọng là chăm sóc Thẩm Nguyệt Bạch lại cho cô.
Sau khi Tô Ám rời đi, trong căn nhà to lớn chỉ còn lại hai người Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch.
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà bằng lụa màu xám nhạt, trên dưới cùng một loại.
Đứng ở hành lang bên kia, có loại cảm giác quen thuộc như mỹ nam của gia đình.
Mặc dù bị bệnh nhưng vẻ tuấn tú cũng rất bắt mắt.
Mạnh Yên Chi nhớ đến lời dặn dò của Tô Ám.
Cô nhanh chóng lấy gói thuốc vừa mua trong túi ra, từ bên trong tìm được thuốc hạ sốt.
“Thẩm sư huynh, anh lên lầu nghỉ ngơi trước.”
“Em sẽ mang nước và thuốc lên cho anh.”
Giọng nữ vang vọng trong phòng khách yên tĩnh.
Thẩm Nguyệt Bạch đang bám vào lan can của bậc thang, ý thức có chút mê ly.
Toàn thân anh có dấu hiệu nóng lên, cảm giác choáng váng, mũi cũng không được thông khí.
Mọi bộ phận trên cơ thể đều đang gửi tín hiệu đến anh.
Nhắc nhở anh nên lập tức quay lại giường nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng trong đầu Thẩm Nguyệt Bạch lại có một âm thanh khác ủng hộ anh, anh bám vào lan can chậm chạp đi xuống lầu.
Mạnh Yên Chi vừa tiến vào phòng bếp.
Cô lấy một chiếc cốc thủy tinh từ trong tủ bát, rót vào hơn nửa cốc nước ấm.
Phía sau liền có một đôi tay dịu dàng nhưng mạnh mẽ, ôm cô từ phía sau.
Hơi thở ấm áp của người đang đến phà vào sau gáy cô.
Giọng nói lộ rõ dấu hiệu ốm yếu nhưng mang một chút bá đạo.
“Đừng cười với Tô Ám!”
Vành tai của Mạnh Yên Chi bị hơi thở của người đàn ông khiến cho nóng lên.
Lông mi khẽ run, cánh môi mím chặt.
Có một loại cảm giác không chân thật.
Mãi đến khi….
Giọng nói của Thẩm Nguyệt Bạch lại vang lên lần nữa.
“Cười với anh!”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Ám: …. Chào sếp! Tạm biệt sếp! (nhẹ nhàng lăn đi)