Chương 12

“Diễn, diễn cái gì cơ?”

Mạnh Yên Chi thật sự nghi ngờ tai cô đã bị hỏng.

Thẩm Nguyệt Bạch đã lui về ghế ngồi của mình.

Mười ngón tay đan vào nhau, nhàn nhã đặt ở mép bàn, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô.

Anh cũng không lặp lại những lời vừa nói, chỉ nói với cô:

“Đây là cách nhanh nhất và đơn giản nhất.”

Gạo nấu thành cơm.

Bởi vì trưởng bối hai bên cũng không phải không có tình người.

Tác hợp cho hai người trẻ tuổi không có tình cảm ở bên nhau, đó chỉ là hạ sách cuối cùng bọn họ lựa chọn vì muốn hai bên cùng có lợi.

Sau một lúc lâu Mạnh Yên Chi mới phản ứng lại, cuối cùng cũng xác nhận tai mình không bị hỏng.

Cô nghe thấy rất rõ ràng, Thẩm Nguyệt Bạch quả thật đã nói “diễn trên giường”.

Trước khi nhân viên nhà hàng mang thức ăn lên, Mạnh Yên Chi đã điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt.

Trong bữa cơm, cô bỏ qua cảm giác nóng rát ở vành tai, hỏi Thẩm Nguyệt Bạch.

“Phải diễn như thế nào?”

“Chờ đợi cơ hội, tùy cơ ứng biến.”

Người đàn ông cong môi mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mạnh Yên Chi, cụp mắt lấy canh cho cô.

Kết thúc bữa cơm trong nhà hàng với tiếng nhạc du dương thuần khiết cùng hương trà tao nhã dễ chịu.

Tô Ám mang theo luật sư và bản thỏa thuận đến, sau bữa cơm, Mạnh Yên Chi và Thẩm Nguyệt Bạch cùng nhau ký kết thỏa thuận kết hôn.

Mạnh Yên Chi là người ký trước, từng nét bút, chữ viết mảnh mai duyên dáng.

Trước khi ký tên, cô đơn giản xem qua nội dung thỏa thuận.

Dựa theo thỏa thuận, thời hạn kết hôn của cô và Thẩm Nguyệt Bạch là ba năm.

Nói cách khác, thời hạn sẽ bắt đầu từ lúc cô và Thẩm Nguyệt Bạch chính thức nhận giấy đăng ký kết hôn.

Mạnh Yên Chi sẽ có ba năm để tiếp tục lăn lộn trong ngành giải trí, nổ lực vì ước mơ của mình.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Nguyệt Bạch sẽ giúp cô chịu đựng áp lực từ các trưởng bối trong nhà.

Đồng thời thuyết phục lão Mạnh tạm thời tiếp tục tiếp quản tập đoàn Mạnh thị, cho Mạnh Yên Chi một cơ hội chứng tỏ bản thân trong giới giải trí.

Đã ký xong.

Thẩm Nguyệt Bạch chăm chú nhìn vào điều khoản “bí mật kết hôn” trong thỏa thuận.

Giả vờ tùy ý hỏi Mạnh Yên Chi:

“Vẫn không buông bỏ được anh ta sao?”

“Không thể buông bỏ ai?”

“Tần Xuyên.”

Mạnh Yên Chi nghẹn lại, đôi mắt đen trắng trong veo hơi gợn sóng.

Sau đó cô mỉm cười.

“Đã buông bỏ từ lâu.”

Một tra nam thì có gì mà không buông bỏ được.

“Nếu đã như vậy, vì sao chúng ta phải bí mật kết hôn?”

Người đàn ông cau mày nói:

“Kết hôn với anh rất mất mặt sao?”

Mạnh Yên Chi bị sốc trước thái độ tự ti của anh.

Một lúc sau cô mới giải thích được.

“Em sợ fans của anh sẽ xé nát em….”

“Thẩm sư huỵnh, em và anh kết hôn chỉ để ứng phó với trưởng bối trong nhà.”

“Bí mật kết hôn đối với em và anh đều có lợi, đồng thời có thể giúp chúng ta tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có.”

Cô nói một câu “chỉ để ứng phó với trưởng bối trong nhà”.

Tim Thẩm Nguyệt Bạch bị thủng nhiều lỗ và rỉ máu.

Là loại đau đớn như xé nát tim phổi.

Nhưng trên mặt anh không biểu lộ dù chỉ nửa phần.

Chỉ bình tĩnh, thản nhiên trả lời: “Cũng phải.”

***

Sau khi ký xong thỏa thuận, Mạnh Yên Chi rời đi trước.

Cô đến trung tâm thương mại mua một số nguyên liệu nấu ăn, buổi tối sẽ làm một bàn thức ăn ngon.

Tần Quả về đến nhà, ngửi được mùi thơm của thức ăn trong phòng, cả người như mềm nhũn.

Ngay lập tức thay giày và chạy thẳng vào phòng bếp.

“Chi Chi! Tớ về rồi đây!”

Mạnh Yên Chi đang xào tôm hùm đất.

Cô dành chút thời gian quay đầu lại nhìn cô ấy, bảo cô ấy đi tắm rửa trước.

Tần Quả đáp lời, khi đi ngang qua bàn ăn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thỏa thuận kết hôn mà Mạnh Yên Chi đặt trên bàn.

Cô gái dừng bước chân, cầm bản thỏa thuận trở lại phòng bếp.

“Chi Chi, cậu và Thẩm ảnh đế đã ký xong thỏa thuận rồi sao?”

“Tớ có thể xem cái này không?”

Mạnh Yên Chi trả lời: “Có thể!”

Đầu cũng không quay lại, cô tập trung rót bia vào nồi.

Được chủ nhân đồng ý, Tần Quả mở bản thỏa thuận ra xem.

Thoáng nhìn qua điều khoản “bất kỳ bên nào cũng không được cưỡng chế đối phương thực hiện nghĩa vụ vợ chồng” trong nội dung bản thỏa thuận.

Cô nhăn mặt, chìm vào trầm tư.

Mãi đến khi Mạnh Yên Chi nấu xong món tôm hùm đất xào cay.

Xoay người lại, cô nhìn thấy Tần Quả đang dựa vào khung cửa, mỉm cười đầy ẩn ý với cô.

“Đang làm gì thế? Cười đến quyến rũ như vậy.”

Tần Quả đứng thẳng người, giơ bản thỏa thuận trong tay lên.

“Không phải cậu nói cậu không có ý xấu với Thẩm ảnh đế sao?”

“Vậy bất kỳ bên nào cũng không được cưỡng chế đối phương thực hiện nghĩa vụ vợ chồng là ý gì?”

“Là muốn dọn đường cho những điều không thể diễn tả được có thể phát sinh trong tương lai?”

Tần Quả bước đến gần cô, nụ cười càng trở nên ái muội.

Giọng nói quyến rũ.

“Chi Chi à, làm người phải thành thật một chút.”

“Đam mê nam sắc không phải là tội lỗi, huống chi người kia còn là mỹ nam tuyệt sắc như Thẩm Nguyệt Bạch.”

“Nếu tớ là cậu, tớ sẽ trực tiếp ra tay, được không?”

Tần Quả nói xong, liên tục nháy mắt với cô.

Lại nhìn Mạnh Yên Chi, vẻ mặt vô cùng bối rối.

Ngay cả giọng nói cũng lộ vẻ mờ mịt.

“Cái gì cơ?”

Tần Quả nhìn thấy đôi mắt cô trong suốt, không giống như đang giả ngu giả ngơ.

Cô chậm rãi mỉm cười.

“Cậu đã đổi “không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng” thành “không được cưỡng chế đối phương thực hiện nghĩa vụ vợ chồng”.

“Đây không phải là để lại cho bản thân một đường lui sao.”

“Bất kỳ bên nào cũng không được cưỡng chế đối phương thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

“Dùng từ không được cưỡng chế rất tế nhị nha!”

“Nói cách khác, nếu cậu và Thẩm ảnh đế đều tự nguyện thì hai bên vẫn có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Tần Quả phân tích tình huống có trật tự.

Mạnh Yên Chi cảm thấy bản thân như được khai sáng, mặt cô nhanh chóng đỏ lên.

Giọng cô lắp bắp.

“Cái này, cái này, không phải tớ sửa…”

Là Thẩm Nguyệt Bạch sửa.

Lúc đó Mạnh Yên Chi cảm thấy sửa hay không sửa về bản chất không có gì khác biệt.

Vì vậy cô cũng không quan tâm.

Lúc này khi nghe Tần Quả nói xong, Mạnh Yên Chi mới ý thức được mẹ nó chính là một cái hố!

Nhưng tại sao Thẩm Nguyệt Bạch lại đào cái hố này cho cô?

Âm mưu gì đây?

“Cái đó do Thẩm ảnh đế sửa sao?”

Tần Quả xoa xoa cằm, đôi mắt to tròn xinh đẹp hơi nheo lại.

“Hay là anh ấy yêu thầm cậu?”

“Làm sao có thể!”

Mạnh Yên Chi lập tức phản bác không cần bàn cãi.

Bởi vì chuyện này ngay cả khi dùng ngón chân suy nghĩ cũng có thể nhìn thấu.

Tần Quả mím môi, cảm thấy Mạnh Yên Chi phản bác quá nhanh, không thú vị.

“Vậy thì tại sao anh ấy lại thay đổi nội dung thỏa thuận?”

“Cũng không đến mức suy nghĩ thay cậu, sợ cậu sau này không thể chịu nổi mà phạm sai lầm?”

Mạnh Yên Chi: “…”

Có vẻ như điều này cũng không phải là không thể.

Bởi vì người mà cô sắp đối mặt là Thẩm Nguyệt Bạch.

Mặc dù tâm lý cô nhận định mối quan hệ giữa bọn họ là không có khả năng.

Nhưng cơ thể lại rất thành thật, không thể kiểm soát được vì nhất cử nhất động của anh mà sinh ra phản ứng.

Hai bên tai của Mạnh Yên Chi lặng lẽ đỏ lên.

Cô lấy lại bản thỏa thuận trên tay Tần Quả, thúc giục cô:

“Mau đi tắm rửa, lập tức ăn cơm.”

***

“Mau đến ăn cơm.”

Tô Ám mang cơm hộp bày ra bàn cơm.

Anh ngước mắt lên nhìn Thẩm Nguyệt Bạch đang xem bản thỏa thuận trên ghế sô pha.

Nghe được âm thanh, người đàn ông nhướng mắt, bình tĩnh liếc nhìn Tô Ám.

“Việc tôi nhờ cậu, đã làm đến đâu rồi?”

Lúc nói chuyện, Thẩm Nguyệt Bạch từ trên ghế sô pha đứng dậy.

Anh tùy ý đặt bản thỏa thuận kết hôn lên bàn trà bằng đá cẩm thạch.

Hai bàn tay thon dài đút vào túi quần tây đen, chậm rãi đi về phía bàn ăn.

Ngọn đèn thủy tinh trong nhà ăn tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, che phủ hàng mi đen dài và dày như lông quạ của người đàn ông.

Anh rút tay ra kéo chiếc ghế ăn, tùy ý nâng mí mắt nhìn về phía Tô Ám.

Đôi mắt sâu thẳm, mang theo cảm giác áp bức.

Tô Ám bị ánh mắt của Thẩm Nguyệt Bạch khóa chặt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Anh chỉ lo việc của mình, tìm một chỗ ngồi cách xa Thẩm Nguyệt Bạch một chút và ngồi xuống, nghiêm túc hắng giọng.

“Tôi tới đây cũng vì muốn trực tiếp báo cáo chuyện này với cậu.”

“Cậu vội gì chứ.”

“Tôi làm việc cậu còn không yên tâm sao?”

Tô Ám nhỏ giọng phàn nàn, nói xong anh liếc nhìn người đàn ông kia, bị ánh mắt không rét mà run làm cho sợ hãi.

Giây tiếp theo, anh ngồi thẳng người, điều chỉnh lại thái độ của mình.

“Mấy năm qua Trương Nhiễm đã dẫn dắt khá nhiều nghệ sĩ, trong số đó có một số ít dám lên tiếng.”

“Tôi đã chuẩn bị tốt mọi việc.”

“Sáng mai, đảm bảo sẽ đưa cô ta lên hot search.”

“Về phần Ngô Tấn kia…”

“Cậu cảm thấy khiến vợ chồng ông ta ly tán có đủ không?”

Thẩm Nguyệt Bạch vừa thu lại tầm mắt, cầm đũa lên.

Nghe thấy lời nói của Tô Ám, lại nhìn anh ấy lần nữa.

Da đầu Tô Ám đột nhiên tê dại, lập tức sửa miệng.

“Này, thật ra tôi cũng cảm thấy như thế là chưa đủ.”

***

Hôm sau, bầu trời trong xanh lộng gió.

Tối qua Mạnh Yên Chi ngủ sớm, đến lúc tự tỉnh dậy cũng chỉ mới sáu giờ.

Khiến người khác ngạc nhiên chính là, Tần Quả đã thức dậy, đang nằm trên giường ôm di động lướt Weibo.

Thoáng nhìn thấy Mạnh Yên Chi đã mở mắt, Tần Quả nhịn một lúc lâu sau đó đưa điện thoại đến trước mắt cô.

“Đúng là người rẻ tiền sẽ có số mệnh riêng! Cậu nhìn hot search thứ hai và thứ ba đi!”

Mạnh Yên Chi bị ánh sáng từ màn hình di động làm chói mắt liền nhắm mắt lại.

Sau khi đã thích ứng, cô cầm lấy điện thoại di động của Tần Quả.

Tầm mắt tập trung vào bảng hot search trên Weibo.

Đứng đầu bảng hot search hôm nay.

Là vợ chồng Tần Xuyên và Khương Vạn Nguyệt bị người qua đường chụp được ảnh cùng nhau mua sắm ở trung tâm thương mại.

Mạnh Yên Chi vẻ mặt vô cảm di chuyển tầm mắt xuống phía dưới, tập trung vào hot search thứ hai.

…..Trương Nhiễm thật kinh tởm.

Ở cuối mục còn treo một từ “mới”, có thể thấy được hot search này vừa được xếp ở hàng đầu cách đây không lâu.

Hot search số ba: đạo diễn vô danh Ngô Tấn nhập viện cấp cứu.

Cũng được treo một từ “mới”.

Hai cái tên quen thuộc này lần lượt xuất hiện ở vị trí số hai và số ba trong bảng hot search khiến Mạnh Yên Chi trợn tròn mắt.

Hành động gì đây?

Xem xong bài viết liền cảm thấy hai người này bị đưa lên hot search chắc chắn không phải chuyện tốt.

“Trương Nhiễm bị ba nghệ sĩ mà cô ta từng dẫn dắt cùng vạch mặt, nói cô ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ bọn họ phục vụ t.ì.n.h d.ụ.c cho người khác, vươn lên bằng quy tắc ngầm.”

Tần Quả nghiêng người, đỡ đầu, chậm rãi giải thích.

“Hiện tại toàn cõi mạng đều biết Trương Nhiễm là loại người đại diện gì.”

“Cũng có một vài nữ nghệ sĩ nổi tiếng dưới danh nghĩa cô ta, lúc này người hâm mộ đang đau lòng cho thần tượng của mình, cùng nhau xé nát Trương Nhiễm.”

“Tớ đoán cô ta sẽ không thể sống nổi trong giới của cậu nữa.”

Bởi vì giải trí Bắc Hải bên kia, mười phút trước đã chấm dứt hợp đồng lao động với Trương Nhiễm.

Chuyện này cũng nằm trên bảng hot search, nhưng được xếp hạng thấp hơn, khi kéo xuống phía dưới mới có thể thấy.

Vì vậy Tần Quả mới nói, người rẻ tiền sẽ có số mệnh riêng.

Không phải chứ, ông trời vừa giáng xuống một trận sấm sét, liền gϊếŧ chết Trương Nhiễm.

Có thể xem là rửa hận cho Mạnh Yên Chi!

“Là cậu không biết, hiện tại những đạo diễn và các nhà tài trợ từng liên hệ với Trương Nhiễm, đều lần lượt ra mặt khiển trách Trương Nhiễm.”

“Sợ chậm một bước sẽ bị cư dân mạng gán cho cái mác thông đồng với Trương Nhiễm làm chuyện xấu.”

“Vạch rõ mối quan hệ.”

“Buồn cười nhất chính là Khương Vạn Nguyệt, cô ta là người đầu tiên lên tiếng bảo vệ ba nữ nghệ sĩ kia.”

Từ đầu đến cuối Tần Quả chỉ một bộ dáng sống chết mặc bây, giọng điệu như xem khỉ diễn trò.

Tất cả chỉ là trào phúng và chế giễu.

“Cô ta còn trơ tráo kêu gọi toàn cõi mạng tẩy chay những người như Trương Nhiễm, cô ta là loại người gì chứ.”

Mạnh Yên Chi một bên nghe cô nói, một bên bấm vào những mục liên quan đến Ngô Tấn.

So với Trương Nhiễm, cô cảm thấy sự tồn tại của loại người như Ngô Tấn mới là ghê tởm nhất.

Người vạch trần đạo diễn vô danh Ngô Tấn, là Big V chuyên buôn chuyện bát quái trong giới giải trí.

Người này đã công khai đăng bài, trong những năm hành nghề Ngô Tấn đã sử dụng quyền lực để mưu cầu lợi ích cá nhân, dùng quy tắc ngầm với một số nữ nghệ sĩ tuyến mười tám.

Những việc làm xấu xa của ông ta khiến người khác tức giận sục sôi.

Kết quả những chuyện xấu của Ngô Tấn bị vợ ông ta phát hiện vào hôm qua.

Tuy nhiên vợ của Ngô Tấn không phải người bình thường, bà ấy vốn xuất thân là thiên kim nhà giàu, trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Hay lắm, trực tiếp tìm người đánh gãy “chân thứ ba” của Ngô Tấn!