Chương 43-2

Edit: babynhox

Sau đó qua khoảng nửa tiếng, chủ nhiệm giáo dục liền từ đường cũ trở lại,

trên

mặt là vẻ mặt vừa bắt đầu có chút mờ mịt, chờ đến trước mặt bọn họ, thấy ba người bọn họ, mới bỗng nhiên kinh sợ.

Giáo viên y tế cười giận, giễu cợt

nói: "Thế nào? Xe gọi thả bồ câu cho



rồi sao?



lại trở về tới làm gì?"

Nơi này cách khu thành thị hơn hai tiếng đường xe, cũng rất ít có xe

đi

ngang qua, muốn về khu thành thị đương nhiên phải hẹn xe trước.

Nhưng chủ nhiệm giáo dục nghe lời của ông ta lại

không

giải thích được nhìn ông ta

một

cái: "Làm sao thầy biết tôi gọi xe? À đúng rồi, chồng cũ của tôi gọi điện thoại

nói

con

gái

ngã bệnh, tôi trở về xem

một

chút, buổi trưa có giáo viên khác hỏi

thì

thầy

nói

với bọn họ

một

tiếng."

Giáo viên y tế lành lạnh cười

một

tiếng: "Được thôi, có thể

đi

ra ngoài "xem con

gái" liền tốt,



cũng

không

cần nhấn mạnh hai lần."

Chủ nhiệm giáo dục biết nhất định trong lòng bọn họ có bất mãn, cũng

không

nghe ông ta quái gở

nói

nhảm nửa, xoay người vội vã đâm vào phương hướng đường cái.

Bà ta cũng khôn khéo, biết

hiện

tại bọn học sinh

đã

mất khống chế, vì vậy tuyệt đối

không

đi

đường lớn ở cửa chính, ngược lại chui vào những bụi cỏ, chỗ cỏ sâu

một

chút

thì

hơi khẽ cong eo là có thể núp bên trong, nếu là

trên

đường bị phát

hiện, bà ta cũng có thể ứng phó được.

Giáo viên y tế liên tiếp thấy bà ta rời khỏi trước mặt mình hai lần, hai chị em phía sau này cũng

không

có ngăn cản, trong lòng càng

không

thăng bằng.

Nhưng lại đào đào qua

một

lúc, chủ nhiệm giáo dục lại trở về từ hướng đó

một

lần nửa.

Lần này rốt cục giáo viên y tế

không

nhịn nổi, ném mạnh cái xẻng

trên

đất.

Chủ nhiệm giáo dục còn chưa có phản ứng ông ta liền mở miệng mắng trước: "Con mẹ nó bà xong chưa?

không

muốn

đi

ra ngoài

thì

đổi với ông đây, ông bảo đảm bắn

một

cái biến mất

không

thấy gì nữa."

Chủ nhiệm giáo dục bị bộ dáng của ông ta hù sợ hết hồn, cũng bất mãn

nói: "Tôi mới từ trong ký túc xá ra ngoài liền bị thầy mắng suốt, tôi chiêu chọc gì thầy rồi hả? À đúng rồi, chồng cũ của tôi -- "

"Gọi điện thoại

nói

con

gái

bà bị bệnh kêu bà trở về xem

một

chút, nếu buổi trưa có người hỏi ông đây

nói

giúp bà

một

tiếng đúng

không? Bà có tin bà nhắc lại cái cớ này

một

chữ nào nửa

thì

tôi liền đập cái xéng này tới hay

không?"

Chủ nhiệm giáo dục khác biệt: "Làm sao thầy biết?"

Ngay cả ý nghĩ gϊếŧ người giáo viên y tế đều có, bị Chúc Vị Tân tát

một

cái

trên

ót, liền giống như quả bóng xì hơi.

Chúc Ương còn cười hì hì phất tay với chủ nhiệm giáo dục: "không

sao, ông ta bị sai sử làm việc tâm trạng

không

tốt, ngài

đi

về trước

đi."

Chủ nhiệm giáo dục tự nhiên như được đại xá, trong lòng

trên

mặt đều

hiện



ý nghĩ mang tiền cao chạy xa bay.

Tất cả hồ sơ lý lịch của bà ta ở trong trường học đều

đã

xóa hết, cho dù những người này có lai lịch thế nào, tóm lại bà ta chỉ cần ra khỏi cái trường học này, tất cả những chuyện ở đây đều

không

có liên quan gì tới bà ta.

Cứ như vậy, hai chị em Chúc Ương và giáo viên y tế

đang

đào cái hố

trên

đường nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục

đi

tới

đi

lui

không

dưới mười lần.

Chúc Ương giả bộ cái gì cũng

không

biết, mỗi lần nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục đều giống như lần đầu tiên gặp bà ta vậy, tùy ý chào hỏi, sau đó cho

đi.

Giáo viên y tế chính là ngu xuẩn hơn nửa, đến mức này

thì

làm sao

không

biết chủ nhiệm giáo dục bị ma chặn đường chứ? Chẳng những là ma chặn đường, bản thân bà ta còn

không

tự biết, mỗi lần về tới đây liền giống như bà ta mới chuẩn bị lên đường.

Mà phản ứng của hai chị em này mới

thật

sự

là khiến cho ông ta rợn cả tóc gáy, vừa bắt đầu ông ta còn

đang

hâm mộ chủ nhiệm giáo dục có thể

đi

ra ngoài, nhưng bây giờ xem tình huống này, nơi nào còn có thể

đi

ra ngoài?

Giáo viên y tế run rẩy đào cái hố, bọn họ chôn tương đối sâu, vừa bắt đầu đào

không

tới còn

không

có chú ý, cũng

đã

đào xuống sắp

một

mét, bên trong vẫn

không

có gì cả.

Giáo viên y tế đầu đầy mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch, cả người điên dại liên tục đào xuống dưới, nghĩ đến chủ nhiệm giáo dục vẫn còn

không

biết bị ma chặn đường, cái tên

không

hề có đạo đức thầy thuôc này, có thể

không

xác nhận cung cấp thuốc quá thời hạn cho người ta uống, trong lúc

không

có bất kỳ chuyên nghiệp nào mà cho người khác uống thuốc phá thai, là người

không

chút tin tường nhân quả báo ứng rốt cuộc cũng bắt đầu run rẩy sợ hãi.

Lúc này chỉ nghe thấy mặt đất truyền đến

một

tiếng cười khẽ, tiếng động đột nhiên vang lên này khiến cho da đầu giáo viên y tế tê rần.

Ông ta cứng đờ ngẩng đầu, liền thấy Chúc Ương vểnh môi

nói

: "Xem ra



gái

này cũng là người tự cố gắng."



không

có chỉ mặt gọi tên,

một

câu

nói

cũng

nói

không

đầu

không

đuôi, nhưng giáo viên y tế lại nghe

rõ, ông ta hoảng sợ quát to

một

tiếng, bỏ cái xẻng điên cuồng nhấc chân chạy ra ngoài, thậm chí va vào chủ nhiệm giáo dục lại xuất

hiện

tại chỗ này lần nửa.

Chúc Ương ở chỗ này giữ nửa ngày cũng

không

thấy gì, cũng

không

cảm thấy thất vọng, buổi trưa

không

cùng ăn cơm với đám học sinh, nhưng có thể nghe bên tòa nhà dạy học kia đều là ầm ầm.

Hai người

đi

phòng ăn, tùy tiện ăn

một

chút cơm trưa bọn Lưu Chí giữ lại cho họ, buổi trưa hôm nay làm sườn hầm, gà nấu với khoai.

Thịt gà Chúc Ương lại

không

ăn nhiều lắm, trước đây

không

lâu mới ăn nhiều gà ở nông thôn như vậy, những thứ thịt đông lạnh này

không

có trong tiêu chuẩn của

cô.

Nhưng khoai sọ lại ăn ngon, mua

không

phải là khoai môn, mặc dù cái đó càng thơm hơn, nhưng hầm

thì

thịt quả vẫn là khoai sọ thơm mềm hơn, lại dễ dàng hấp dẫn miệng. Chúc Ương ăn

một

hơi nhiều cái.

Nhưng thứ này nóng, nếu gấp gáp nuốt nguyên miếng, tuyệt đối

sẽ

nóng

một

đường từ cổ họng đến trong bụng cho khiến bạn đau xót, cho nên Chúc Vị Tân ở bên cạnh thổi thổi nguội từng cái

một

cho

cô.

Lưu Chí cùng Triệu Sổ nhìn này bộ dạng ăn cơm của hai chị em này, đứa em trai này

thật

đúng là lúc nào cũng phục vụ ổn thỏa

Hai người ăn cơm trưa

thì

bị tiếng ồn ào náo loạn bên tòa tòa y tế bị tòa nhà dạy học che lấp kia, truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết nhưng

không

ai chú ý tới.

Sau khi mọi người

đi

ra ngoài bỏ lại giáo viên vật lý bị trói chặt, ông ta muốn tránh thoát cũng

không

dễ dàng.

Nhưng



ràng đối phương

đã

nói

lời tàn nhẫn ở đây, trước đó nếu

nói

vì người trong nhà mà tạm thời ở lại chỗ này, nhịn

một

đoạn thời gian.

Nhưng bây giờ liên quan đến sống chết, đâu còn nhớ được người trong nhà?

Ông ta di chuyển nửa ngày cuối cùng cũng từ cái giường lớn dời đến trước tủ thuốc, cũng

không

biết thằng nhóc kia học được mánh khóe từ đâu, nút trói gian xảo như vậy, dựa vào kỷ xảo là

không

mở được.

Ông ta chen chân vào đạp vài lọ thuốc trong quầy xuống, cuối cùng đạp đến chân tủ lắc lư

một

cái,

một

chai thuốc rớt xuống từ phía

trên, tiếng bình thủy vỡ vang lên.

Ông ta vội vàng dùng chân với lấy mảnh vỡ cắt dây, từ đầu tới cuối bận rộn đến hơn hai tiếng, rốt cuộc sợi dây sắp bị cắt đứt, ông ta cảm thấy dây trói dãn ra.

Trong lòng giáo viên vật lý vui mừng, quyết định

hiện

tại liền chạy

đi,

trên

đường có thể đón xe liền đón,

không

đón được chính là

đi

bộ cũng phải

đi

ra ngoài.

Nhưng

một

tia ánh sáng rạng đông sắp được nhìn thấy kia, đột nhiên cửa vang lên tiếng két từ từ mở ra.

Tiếng động kia làm cho người ta ê răng, giáo viên vật lý hoảng sợ ngẩng đầu, cho là bọn người Chúc Ương

đi

mà quay lại, lại nhìn thấy cửa phòng y tế

đang

đóng.

Ông ta thở phào

nhẹ

nhỏm,

một

giây kế tiếp da đầu lại tê rần --

Nếu cửa lớn

không

có mở, nơi này cũng chỉ còn dư lại

một

cửa

nhỏ

trong phòng kín, nhưng trong này vừa rồi

không

có người, ai mở ra?

Giáo viên vật lý mang theo mồ hôi lạnh cứng ngắc quay đầu, thứ bò ra từ căn phòng bên trong khiến cho ông ta hoảng sợ kêu lên tiếng --

"A ---- "

Chúc Ương và em trai cơm nước xong, còn nhàn nhã thoải mái trở về phòng ngủ nghỉ ngơi

một

chút, hơn ba giờ chiều mới chậm rãi ra cửa.

Lúc này trong tay

đã

nhiều thêm

một

quyển sách

nhỏ

: "Đối chiếu từng người từng người, lần này cái hệ thống chó này

thật

đúng là gian xảo."

"Khó cũng

không

phải là khó, chính là phiền toái, nếu

không

có tìm ra đoán chừng cũng

sẽ

không

phán định trò chơi kết thúc."

Dù sao nhiệm vụ người ta chính là phá giải câu đố ma quỷ nháo loạn ở trường học này, tối thiểu, cũng phải tìm ra tất cả nguồn gốc của quỷ?

"Ừ!

hiện

tại

đã

xác định ba rồi."

Chúc Ương gọi điện thoại gọi tất cả người chơi tới, ngay cả Hứa Vi sắp xếp ở lớp học cũng

không

bỏ qua.

Vừa bắt đầu



còn cảm thấy mặc dù chiếm trường học, làm sao sắp xếp đoạn kết vẫn là

một

vấn đề, dù sao tai họa của những học sinh này, nguyên nhân căn bản vẫn là tới từ

sự

ngu ngốc ích kỷ mù quáng của người lớn trong nhà.

Coi như bình ổn trường này, nếu là đám cha mẹ

đã

cảm thấy con cái cần bị quản lý dạy dỗ ở chỗ nghiêm khắc, vĩnh viễn vẫn

sẽ

có trường học thứ hai như vậy.

Nhưng bây giờ, những vấn đề này giống như

đã

không

cần lo lắng.

Chúc Ương có chút tiếc nuối,



nói

với ba người chơi: "nói

đến mấy ngày nay bị tiết tấu của trường học này làm đến xoay vòng, ngay cả sắp xếp bản đồ cơ bản nhất khi tiến vào trò chơi cũng

không

làm."

Mấy người cũng phản ứng kịp, nhưng cái này

không

phải là sơ sót, nếu

không

phải là giữa bọn họ có

một

Chúc Ương có giá trị võ lực cùng giá trị tiền bạc như vậy có thể trong nháy mắt nghịch chuyển hình thức người chơi.

Dựa vào tố chất

hiện

tại của ba người bọn họ, đoán chừng vẫn còn ở mức thích ứng thời khóa biểu học tập và nghĩ ngơi của học sinh, dù sao

một

khi vào trò chơi, lúc NPC tìm phiền toái cũng

sẽ

không

cho ngươi người chơi có ưu đãi.

Bởi vì tối qua Triệu Sổ mới gặp quỷ, vào lúc này có chút sợ hãi, liền nhắc tới họp thành đội tìm kiếm, Chúc Ương đồng ý ba người bọn họ

đi

cùng nhau.

Còn

nói

cho bọn họ biết: "Nếu gặp quỷ dám tấn công các người

thì

liền

nói

cho quỷ biết, nó làm cái gì các người, tôi

sẽ

làm chuyện giống như thế với nó."

Tuy

nói

được lão đại bảo bọc cảm thấy rất an tâm, nhưng Triệu Sổ lại đột nhiên rút não mở miệng --

"Chị ơi, nếu nó liếʍ cái mông em

thì

sao?"

Lời vừa mới dứt liền bị Chúc Vị Tân đá

một

cái ra ngoài: "Vậy tôi liền giúp gọt sạch cái mông, tránh bị lây nhiễm."

Vì vậy hai bên chia nhóm, bọn Chúc Ương kiểm tra tòa nhà dạy học, ba người kia kiểm tra bên ký túc xá.

Chúc Vị Tân có lẽ

đã

đoán được ý nghĩ của chị cậu, hỏi: "Chị, khi nào

thì

chị phát

hiện

ra

không

đúng."

Chúc Ương

không

chút để ý

nói

: "Rất nhiều chi tiết đều có

không

đúng, hiệu trưởng đầu hói đυ.ng phải hai người sống lớn như chúng ta, mắt cũng

không

liếc nhìn hướng bên này, chị em xinh đẹp như vậy,

không

nhìn chính là người mù."

"Còn có ngày tháng

trên

bình thuốc, cùng người nữ quỷ trong phòng y tế kia sau khi biến mất

không

có dấu vết, coi như là từng dọn dẹp, cũng

không

thể dọn dẹp đến sạch

sẽ

như vậy, trừ phi là

đã

quét vôi lại, nhưng bố trí dụng cụ như vậy liền

không

khớp rồi."

"Nhưng trò chơi chó này gian xảo, lại thiết lập có thể mua đồ, người và vật bên ngoài có thể

đi

tới tự nhiên, cái này làm cho người ta theo quán tính

sẽ

không

nghĩ tới hướng bên này, cho là nơi này vẫn vận chuyển bình thường, là chỗ thường xuyên lui tới vật chất với thế giới bên ngoài."

"Chị vẫn cho là từng xuất

hiện

ma quỷ là chuyện

đã

xảy ra trước kia, lúc quỷ xuất

hiện

khiến hoàn cảnh chung quanh dẫn dắt đến quá khứ, nhưng nơi này lại trái lại."

Chúc Ương cười cười, khẳng định

nói

ra bản chất vòng chơi của trò chơi này: "Lúc người chơi tiến vào là

đi

qua cảnh giả, thỉnh thoảng tiết lộ

một

góc mới là thực tế."

Thực tế chính là, người ở ngôi trường học này

đã

là vong hồn từ lâu, mọi người bị nhốt ở chỗ này

không

ra được, thậm chí quên mất

sự

thật

mình

đã

chết, làm những chuyện theo thói quen thường khi còn sống.

Cho nên chủ nhiệm giáo dục có làm thế nào cũng

không

đi

ra được, thậm chí

không

biết mình

đã

trải qua bao nhiêu lần luân hồi giống như vậy, lần trước bà ta nghỉ phép

nói

là trở về, đoán chừng là quỷ đạo

đã

xảy ra khi còn sống, nhưng bản thân bà ta chỉ sợ cũng là

đã

đi

vòng vo ở

một

chỗ

không

biết suốt

một

ngày.

Sau đó đến buổi tối mới mang theo trí nhớ trở lại phòng đào tạo.

Hai chị em bắt đầu từ lầu

một, tìm dọc theo từng gian phòng, liền có thu hoạch ở chỗ dụng cụ chất đống

trên

hành lang.

một

nam sinh bị trói ở

trên

ghế ngồi, cả người là máu, tay chân vặn vẹo, gân tay chân bị cắt đứt.

Cái trán cùng

trên

mặt bị dao trang trí khắc chữ: "kẻ phản bội" "nịnh hót" "tố cáo"

Tuy

nói

mặt bị rạch nát, nhưng vẫn nhìn ra được đối phương



ràng chính là tên chó săn trong lớp của giáo viên, tên gọi Vu Phục, lúc lấy cơm từng bị Chúc Vị Tân dạy dỗ.

Chúc Ương móc cuốn sách

nhỏ

ra, lại ghi

một

ở phía

trên: "Bây giờ là bốn, được rồi, tiếp tục!"

Sau đó hai chị em liền nhìn cũng

không

liếc mắt nhìn, liền tính toán

đi

đến phòng dụng cụ.

Nhưng dường như nam sinh ngồi ở

trên

ghế bị chết

một

mình tại đây liền

không

vui.

Tay chân

hắn

ta đột nhiên giật giật, nhưng bởi vì gân cốt bị cắt đứt vẫn nhìn như yếu đuối

không

có sức như cũ, cả người vẫn bị trói chung

một

chỗ với cái ghế, lại dùng cả tay chân hướng về bên này.

Động tác vặn vẹo nhanh chóng khiến cho cả người

hắn

ta nhìn như sâu lông ngọ nguậy làm cho người ta ghê tởm, nhưng mới bò đến cạnh cửa.

Cửa liền nhanh chóng phanh

một

tiếng bị đóng lại, nam sinh thắng xe

không

kịp, mặt vừa đến.

Liền nghe bên ngoài truyền tới

một

tiếng

nói

"Con rùa nhô lên liền tự sợ vỡ mai, đừng đem phiền phức đến cho người ta, ôi! Chạy đến còn phải bắt trở về,

thật



không

nuôi rùa

không

biết mệt mỏi của người nuôi."

"Chị, chị nuôi rùa khi nào?"

"Chưa từng nuôi rùa, ngược lại từng nuôi

một

con quỷ nước, liền thích chơi với rùa, tóm lại là cũng ngu ngốc."

"Ồ!"

Rời

đi

bên này lại tìm phòng khác, phía sau ngược lại

không

có phát

hiện

gì, điều này cũng

không

kỳ quái.

Thời gian giao nhau cũng

không

xác định,

thật

ra

thì

có thể tìm được cũng

đã

không

tệ.

Bữa ăn tối

đã

qua, bọn Lưu Chí còn phải nấu cơm, vẫn

không

thấy bọn họ gọi điện thoại, có lẽ cũng

không

có thu hoạch gì.

Chúc Ương trở về, lúc ăn cơm

nói

cho bọn họ chuyện ở phòng dụng cụ, cũng đến nước này, chính là người đần độn chậm hiểu cũng biết là chuyện gì xảy ra rồi.

Bởi vì Chúc Ương

nói

nam sinh kia, lúc ăn cơm cũng

đang

hoàn hảo đứng trong phòng ăn.

Khẳng định cũng hiểu



những học sinh này

không

phải là người thường từ lâu rồi, đây cũng là giải thích tại sao tối hôm qua Triệu Sổ đυ.ng phải nam sinh kia cầm cây lau nhà xác người, ngày hôm sau lại biến mất, điều quan trọng nhất là nữ sinh tóc dày kia xuất

hiện

tại phòng học.

Hứa Vi

nói

: "Chị ơi, vậy

đã

có thể qua vòng rồi chứ? Chỉ cần

nói

đáp án ra."

Chúc Ương lắc đầu: "Cái này là bề ngoài, hơn nữa ở trong trò chơi

không

có thành tích gì, đánh giá qua vòng cao nhất chỉ có B, loại đánh giá là làm nhục trí thông minh của tôi."

"Nhìn tôi đào bới nơi này lên tận trời, gỡ bỏ toàn bộ từng cái



ràng, sau đó ném cả ngôi trường học này

đi."

Ba người run lên, trước đó còn cảm thấy Chúc Ương tự xưng chính mình là vòng chơi thứ ba là

đang

nói

láo, nhìn thể chất của



thế nào cũng giống như là người có kinh nghiệm từ bảy tám vòng trở lên rồi, hơn nữa còn là cái loại nhiều lần đánh giá đều

không

thấp.

thì

ra là đánh giá cấp B đối với





nói

là vết đen sao? Tiêu chuẩn

không

giống,

không

chọc nổi,

không

chọc nổi!

Đến lúc tự học buổi tối, bọn Chúc Ương

đi

tới phòng y tế, quả nhiên phát

hiện

giáo viên vật lý

đã

chết ở đó rồi.

Hơn nữa bộ dạng chết vô cùng kỳ quái, vẻ mặt hoảng sợ dọa người,

trên

bụng đều là vết máu, nhìn kỹ

thì



một

lỗ thủng, giống như là bên trong có đồ vật gì đó cứng rắn bò ra ngoài.

Liền giống như bị ký sinh dị hình.

Chúc Ương thấy thế gõ

một

cái lên cửa

nhỏ: "Này --, mặc dù

đã

chết, nhưng gϊếŧ lại

một

lần cũng coi như hả giận rồi? Ra ngoài tâm

sự

một

chút

không?"

Nhưng mà bên trong im ắng, Chúc Ương mở cửa, bên trong cũng

không

có bất kỳ thay đổi nào,

không

có vết máu khắp vách tường, cũng

không

có quỷ đột nhiên treo ngược xuống.

Chúc Ương khó được lúc

nói

chuyện mềm mại: "Cạo tóc của



cộng thêm buổi tối ngại phiền làm trể nãi giấc ngủ coi thường





không

đúng, nhưng bữa này coi như là đền bù đúng

không?"

Vẫn hoàn toàn yên tĩnh,



gái

quỷ này dùng hành động chứng minh cái gì gọi là "Ngày hôm qua



đối với tôi hờ hững, hôm nay tôi khiến cho



không

thể bám vào tới."

Chúc Ương

không

vui, phanh đóng cửa lại: "Hừ!

không

ra

thì

thôi, nhất định là vì đầu trọc

không

mặt mũi gặp người, sau này cũng đừng

đi

ra."

Nữ quỷ

không

biết điều khiến cho Chúc Ương cũng tức giận, biết được tình trạng này



cũng

không

có ý định

sẽ

ở trong trò chơi dây dưa nhiều.

Làm xong việc

thật

sớm đuổi Chúc Vị Tân ra ngoài, trong lòng con chó con này nhất định

đang

kiềm nén nghịch ý



muốn gia nhập trò chơi.

Quả

thật

với tố chất tâm lý cùng thông minh của cậu, chỉ cần

không

xui xẻo thúc giục vận số đạt tới nát vụn, qua vòng giao đoạn trước cũng

không

có vấn đề.

Nhưng Chúc Ương có thể để cho cậu làm loạn như thế sao? Tuyệt đối phải nghiền chết tất cả ý nghĩ của cậu, đây mới thực

sự

là trận đánh ác liệt.

Liền

không

muốn ở cái trường học

đã

không

có gì thay đổi này làm trể nãi quá nhiều thời gian.

Vốn là tâm trạng

không

tốt, vừa ra lại nghe đến phòng học còn ầm ầm, Chúc Ương nghe thấy nổi giận.

Chạy thẳng tới phòng học,mở cửa liền thấy bọn học sinh

đang

giày vò giáo viên tiếng

anh

và giáo viên hóa học.

Hai người này quan hệ tốt, giáo viên tiếng

anh

bụng dạ hẹp hòi, người nào đắc tội ông ta liền thích để cho giáo viên khác cũng tìm học sinh kia gây phiền toái

không

khác biệt,

hiện

tại hai người đồng minh vững chắc này

đang

bị ép bạt tai lẫn nhau.

Dĩ nhiên cũng

không

thể

nói

học sinh quá đáng, bởi vì đây cũng là chính bọn họ

đã

từng làm đối với học sinh.

Có lần có hai học sinh

không

làm bài tập kịp, liền sao chép đáp án với nhau, kết quả sai giống nhau.

Lúc ấy hai học sinh liền bị giáo viên tiếng

anh

kêu lên

đi,

nói

quan hệ hai em tốt đúng

không? Quan hệ tốt liền tát lẫn nhau

đi.

Trực tiếp tát vỡ tình hữu nghị.

Vào lúc này biết bọn họ đều là người chết, nên cũng

không

tồn tại trả thù gì, sau này từ người bị hại biến thành người hại người, lo ngại nguy hiểm cho xã hội.

Dù sao cũng

không

ra được, vậy

thì

lẫn nhau tổn thương thôi.

Chúc Ương cũng

không

còn ý kiến, chính là mình ở chỗ này

không

có tiến triển gì, lại nghe bên kia cãi nhau nên phiền lòng mà thôi.

Liền mở miệng

nói

: "Được rồi, hôm nay chơi

đã

liền chuyển chút thời gian

đi

học, ngày mai trở lại, phải kết hợp lao động biết chưa?"

Vào lúc này đám học sinh

đang

hưng phấn, sao còn để ý tới

cô?

Trong đó mấy người còn

không

nhịn được phất tay

một

cái: "Biết biết,



cảm thấy phiền tự mình trở về phòng ngủ là được, ở đó

nói

nhảm nhiều như vậy?"

Chúc Ương nhếch lông mày, nhấc

một

cái bàn liền đập tới hướng

trên

bảng đen.

Tiếng xé gió to lớn, sức lực mạnh mẽ, cả tấm bảng đen lõm vào thành

một

cái hố, cả tầng lầu cũng run lên.

Phòng học ồn ào nhốn nháo đột nhiên giống như nhấn nút tạm ngừng.

Chúc Ương

đi

vào, đứng ở

trên

bục giảng,

không

để ý tới hai giáo viên.

Trực tiếp mở miệng

nói: "Các người những thứ rác rưỡi này sợ rằng

đã

quên là ai dẫn các người lật người hát mừng, mới

một

ngày liền tung bay đến

không

tìm ra hướng

đi?"

"Ngày dài mà, có thời gian cho các người chơi đùa. Từng người đều tùy tiện đắc ý đến muốn lên trời sao? Cậu,

nói

cậu đó, đứng

trên

bàn làm gì? Bàn học là dùng để đứng? Ai dạy cậu đạo đức hả? Cả tầng lầu cũng có thể nghe được tiếng ồn của các người."

không

phải, cả tầng lầu cũng

không

còn những lớp học khác.

Lúc này Chúc Ương đạp

một

cái chân bàn xốc người xuống, mắng đến người trong cả phòng học run run bả vai.

Cuối cùng lúc rời

đi

mới

nói

một

câu: "Đến tự học! Dám lớn tiếng ồn ào cho các người đẹp mắt."

Lúc này mọi người mới yên lặng ngồi trở về, mở sách tự học.

Chúc Vị Tân

đi

theo ra khỏi tòa lầu dạy học, bận rộn an ủi chị cậu: "Chị, chị đừng nóng giận, em cũng

không

gấp,

một

đám trẻ con bị áp bức lâu ngày nên giờ đắc ý vênh váo mà thôi, ngày mai

đi

tìm tiếp, nếu

đã

biết chuyện gì xảy ra, cũng liền tìm hiểu nguồn gốc câu chuyện."

Chúc Ương lại cười xuy

một

tiếng: "đi! Chỉ có lúc chị mệt mỏi

không

muốn động thôi, nếu

thật

chị muốn đào gốc rễ vấn đề, đó

không

phải là chuyện người khác

không

phối hợp chị phải ngu ngốc chờ đợi."

nói

xong liền lôi kéo em trai

đi

phòng bếp, thuận tay liền lấy vài món ăn đêm mới làm xong, còn đem đồ ăn vặt của



mở ra bày lên, lại đổ

một

đống mỹ phẩm ra ngoài, máy tính bảng cũng mở khóa để bên cạnh.

Làm xong hết thảy mới nhớ tới cái gì

nói

với em trai: "Tiêu rồi, quên

đi

phòng y tế thả giáo viên vật lý ra, trói lại

một

ngày, nếu qua

một

đêm, cánh tay ông ta

sẽ

bị phế, xảy ra chuyện lớn

sẽ

không

tốt."

Chúc Vị Tân cũng

không

vạch trần tại sao chị cậu chính mắt thấy giáo viên vật lý chết lại

một

lần rồi, còn

nói

như vậy.

Cực kỳ có ánh mắt phối hợp

nói: "Cũng đúng, vậy chúng ta

đi

một

chuyến tới đó trước, tổng cộng

không

tới hai mươi phút, trở lại ăn cũng còn nóng hổi."

Vì vậy hai chị em cầm đèn pin leng keng thùng thùng

đi

xuống lầu.

Nghe được động tĩnh của bọn họ

đi

xa, trong ngăn kéo có bóng người

hiện

hình, sau đó nhanh chóng chui từ bên trong ra.

Nhìn

một

bàn đầy đồ ăn ngon, còn có

một

bàn mỹ phẩm rối loạn, căn bản

không

cần lo lắng bị phát

hiện

động tới.

Bóng quỷ đen nhánh giống như là chưa từng thấy qua những thứ đồ này, vô cùng hiếm lạ,

một

lát sờ sờ,

một

lát ngửi ngửi.

Mỹ phẩm cao cấp này có mùi thơm thanh nhã cùng màu sắc hình dáng đẹp đẽ, chỉ là nhìn cũng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Còn có quần áo xinh đẹp tùy ý ném ở

trên

giường, nó cầm lên ướm vào người, soi gương, càng thêm vui vẻ.

Nhìn máy tính bảng khó hiểu, nó bận rộn tìm kiếm,

âm

thanh và nhiều màu sắc khiền cho nó lâu rồi chưa tiếp xúc rất hưởng thụ.

Còn có món ăn khuya nóng hổi, món ăn rất đơn giản, chính là hai chén chân giò hun khói xào cơm, còn có

một

chút thức ăn bánh ngọt, nhưng cũng rất vụn vặt,, ăn trộm

một

chút cũng

không

có vấn đề gì đúng

không?

Con quỷ đen nhánh nuốt

một

ngụm nước bọt, đầu tiên là cầm

một

miếng khoai tây chiên,

đang

muốn nhét vào trong miệng, cửa lại đột nhiên mở ra.

Hai chị em

nói

phải

đi

mất 20 phút kia,

đang

nhìn chằm chằm nó, giống như nó là cá

đã

bị dính lưới.

Con quỷ đen nhánh có chút bị hù dọa, thét

một

tiếng chói tai.