Chương 43

edit: babynhox

Triệu Sổ bị cái phát

hiện

đột ngột này khiền cho vừa sợ đến muốn

đi

vệ sinh, nhưng lần này chết sống cũng

không

dám

đi

đến nhà vệ sinh nửa.

Mới vừa rồi còn cảm thấy chăn mền có chút nóng bức bỗng trở nên như có gió luồn vào xung quanh,

hắn

run rẩy co rút thành

một

đoàn.

Thậm chí

không

dám mở mắt nhìn ngó trong phòng là cái giường ngủ nào

đang

trống

không, dù sao

một

phòng tám người, đây cũng chỉ là buổi tối thứ hai của bọn họ, ngược lại

không

có trí nhớ tốt nhớ hết chỗ nằm của từng người nhanh như vậy.

Sau đó cũng

không

lâu lắm, cửa túc xá mở ra, có người

đi

vào, Triệu Sổ càng co mình lại thành con tôm.

Ánh mắt lại

không

nhịn được mở hé ra

một

chút, muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương ngủ giường nào, kết quả là nhìn thấy người nọ

đi

thẳng về hướng của mình.

Da đầu Triệu Sổ tê rần, hô hấp cũng ngừng, cả trái tim treo ở giữa

không

trung, chỉ sợ

hắn

ta tới đây gϊếŧ người diệt khẩu.

Dưới

sự

sợ hãi kinh khủng khiến

hắn

cũng quên

thật

ra với thể chất của mình

thì

một

cái tay là có thể ném nam sinh này

đi.

Kế tiếp liền thấy nam sinh đứng ở đầu giường trong chốc lát, bởi vì Triệu Sổ ngủ giường tầng

trên, nam sinh đứng ở trước giường tựa như

đang

nhìn thẳng vào mắt

hắn

vậy.

đang

lúc Triệu Sổ cảm thấy hô hấp của mình sắp

không

nhịn được nửa, cuối cùng nam sinh kia cũng cúi đầu, chui trở về

trên

giường mình rồi.

Triệu Sổ mới ý thức được

thì

ra giường ngủ của người này chính là tầng dưới giường mình?

Ý thức được điểm này hơi thở

hắn

mới buông ra lại dâng lên, sau đó trong đầu tràn đầy về chuyện xưa về quỷ dưới giường tầng và đáy giường.

Cái gì bạn bè tốt lưng tựa lưng, cái gì xác chết dưới giường, cái gì mà xác chết dính ở dưới ván giường tầng

trên, cái gì mà

một

đao thọt lên ghim xuyên qua

hắn.

Như vậy Triệu Sổ cảm thấy căn bản

không

phải là mình

đang

ngủ

trên

một

cái giường, mà là

một

miếng sắt nóng, cực kỳ khó chịu.

Cứ như vậy lo lắng hãi hùng đến mấy giờ, chờ trời sáng, phòng ngủ lục tục có người rời giường, Triệu Sổ mới thở phào

nhẹ

nhõm.

Bận rộn chuẩn bị tháo chạy xuống giường

đi

tìm Lưu Chí làm bữa sáng, kết quả mới lật người, liền nghe được có người hỏi

một

câu

nói

--

"Tề Viễn, sao cậu lại chen vào khe hở ván giường nhìn Triểu Sổ?"

Thân thể Triệu Sổ cứng đờ, giường ở túc xá dĩ nhiên là cái loại giường tầng kim loại thường thấy nhất, hai cái giường hợp lại ghép thành tự nhiên có

một

đường khe hở mười mấy cm.

Bởi vì đầu giường nam sinh đối diện hướng về bên này, đương nhiên Triệu Sổ

không

tiện nằm hướng chân về phía người ta, hướng nằm ngủ cũng là chỗ ghép lại ở hai đầu giường này.

Nghe được câu này, Triệu Sổ cứng cổ khom người nhìn xuyên thấu qua khe hở giường nhìn xuống.

Liền mắt đối mắt cùng nam sinh nửa đêm trở về ở tầng dưới, vào lúc này đầu

hắn

ta

không



trên

gối mà

đi

đang

hướng lên

một

đoạn.

Theo cái tư thế này, từ sau khi

hắn

ta lên giường,

một

đôi mắt cứ

không

chớp mà nhìn chằm chằm đỉnh đầu của mình.

Triệu Sổ chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình

đã

không

còn tri giác, giống như là đột nhiên bị nạo

một

miếng da đầu.

Nam sinh kia thấy

hắn

nhìn xuống còn cười với

hắn

một

tiếng, dọa cho Triệu Sổ sợ đến liền lăn

một

vòng xuống giường, vừa đúng đυ.ng vào Lưu Chí ở phòng ngủ cách vách mới vừa ra ngoài, kéo

hắn

tháo chạy xuống lầu

Lúc hai người làm bữa sáng, Lưu Chí nghe

hắn

nói

chuyện này da đầu cũng là tê rần: "Cậu xác định đó là tóc?"

"Ánh sáng quá mờ, nhưng sợi tóc và cây lau nhà cũng

không

giống nhau." Triệu Sổ

nói: "Hơn nữa, cho dù buổi tối lúc ấy tôi nhìn lầm, nhưng phản ứng lúc sáng của tên nhóc kia,



ràng cũng

không

đúng."

Nhưng kinh nghiệm của Lưu Chí còn

không

bằng Triệu Sổ, hai người suy nghĩ cũng suy nghĩ

không

ra vì sao, vào lúc này bọn Chúc Ương cũng chưa thức dậy, hai người bọn họ cũng

không

bàn bạc được gì còn người

thì

cũng ngủ đủ mới thức dậy, chỉ đành phải chờ đến buổi trưa bàn bạc vơi bọn họ.

Trong lòng hai người có chuyện, nhưng còn có chuyện phải làm, thời gian

không

đủ làm phức tạp, Lưu Chí thuận tiện làm

không

ít bột bánh bao, nấu

một

nồi cháo bát bảo lớn, lại nấu

một

nồi sữa đậu nành lớn, còn bắt chảo dầu chiên bánh tiêu.

Triệu Sổ dùng chảo xào

một

ít món ăn kết hợp linh tinh.

Kết quả hai người làm cơm đến

một

nửa, có mấy học sinh xách

một

túi bột mì

đi

vào, có chút mốc meo,



ràng

không

phải là hàng hóa tốt mà Chúc Ương tốn tiền mua về, mà là đồ hư hơngr trong nhà kho lúc trước.

Mấy học sinh xách

đi

vào liền để cho bọn họ dùng những thứ này rắc lên phía

trên

cháo.

Lưu Chí còn chưa phản ứng kịp, bị mấy học sinh thúc giục làm là được, bọn họ còn tưởng là những thứ đứa bé này bị ngược quen rồi,

không

đành lòng lãng phí lương thực, cũ mới trộn vào ăn.

Kết quả cũng

không

lâu lắm liền nghe bên ngoài truyền đến xôn xao --

Tiền lương của công chức giáo viên nơi này ngang nhau, dựa vào hiệu trưởng đưa chi phí bốc lột trước sau như

một, nếu

không

phải là trường học bao ăn ở, cộng thêm thỉnh thoảng khấu trừ phân chia,

thật

sự

đừng

nói

nuôi gia đình sống qua ngày, nuôi sống chính mình cũng khó khăn.

Tiền lương thấp như vậy nhất định là ảnh hưởng đến

sự

nhiệt tình trong công việc,

một

loại buổi sáng

không

có tiết dạy hoặc chương trình, cũng

sẽ

không

thức dậy quá sớm.

Đối với bọn học sinh là

yêu

cầu xoi mói thời gian, nhưng chính bọn họ lại dùng

một

tiêu chuẩn khác.

Bọn học sinh lấy

một

cái chìa khóa ở chỗ quản lý ký túc, mở ra từng cửa phòng của mấy giáo viên, quay đầu chính là

một

chậu nước hất vào trong chăn.

Trừ chủ nhiệm giáo dục

đã

có phòng bị tránh ra ngoài

thì

không

một

ai may mắn thoát khỏi, các thầy



giáo tức giận, nhưng vào lúc

đang

bị tiêu diệt từng bộ phận như bọn họ sao có thể là đối thủ của đám học sinh đoàn kết

một

lòng nhất từ trước tới nay?

"Thầy giáo, rời giường

đi

dạy học,

không

có tiết dạy chẳng lẽ cũng

không

cần soạn bài sao? Tiết học

trên

lớp ngày hôm qua sai nhiều như vậy, lại còn có mặt mũi ngủ nướng? Chính là các người làm việc lười biếng,

không

một

ai có thể vào được trường học chính quy, chỉ có thể bưng bít ở chỗ này mà ăn chờ chết."

Những lời này giống y như bọn họ dùng dạy dỗ đám học sinh trước kia:

không

có thầy



giảng bài cũng

không

cần học tập sao? Bài thi lần trước có nhiều lỗi như vậy lại còn có mặt mũi nghỉ ngơi, chính là các em lười biếng thành thói quen như vạy mới

không



một

đứa nào thi đậu vào trường học cha mẹ mong đợi, chỉ có thể dùng thủ đoạn chi nhiều tiền hơn người khác để vào đây học lại.

Mấy thầy



giáo bị chia ra túm tới phòng ăn

nhỏ, quần áo

trên

người đều ướt đẫm

không

ngoại lệ, lúc này mì cũng

đã

làm xong rồi.

Nam sinh có sức lớn

một

chút bưng chậu mì lớn tới, phịch

một

tiếng đặt ở

trên

bàn.

Mấy giáo viên nhìn chậu mì lớn này, vừa nhão vừa dính, cách

thật

xa cũng có thể nghe thấy được

một

mùi nấm mốc, sau đó bưng món ăn kèm là dưa muối cũng

không

biết

đã

bị thiu mấy ngày tới.

Đây là đồ cũ bọn học sinh lấy từ trong tủ lạnh ra.

Mấy giáo viên cắt giảm thức ăn của học sinh, tiền lương mặc dù

không

cao, ngược lại ăn được tốt hơn so ở bên ngoài nhiều, đâu phải ăn mấy thứ này?

Thấy bọn họ

không

động tay, có học sinh cầm lấy chén: "Thầy giáo

đi

dạy học cực khổ, học sinh giúp bới cơm đương nhiên là chuyện đạo lý hiển nhiên."

Tiếp theo mỗi người múc

một

tô, cứ như vậy đặt ở trước mặt bọn họ, sau đó tất cả học sinh nhìn chằm chằm nhìn bọn họ.

"Thầy giáo, ăn

đi! Thầy



chưa ăn, học sinh bọn em cũng

không

tiện ăn trước, kéo dài nữa làm trễ nãi giờ học hôm nay

sẽ

không

tốt."

"Đúng vậy, ăn

đi, thầy



giáo!"

"Ăn!"

"Ăn!"

"Ăn!"

"Ăn!"

Chung quanh hô đều theo nhịp, cả

không

gian tràn đầy

không

khí uy hϊếp căng thẳng bén nhọn, mặc dù những thầy



này ngược đãi người khác lâu dài, nhưng

nói

thật

bọn họ cũng

không

phải là đặc biệt chững chạc bao nhiêu, cũng

không

phải người có nội tâm lớn mạnh.

Nếu

không

cũng

sẽ

không

lẫn vào đến mức này, dựa vào khi dễ mấy đứa bé để theo đuổi thứ gọi là thăng bằng

trên

tinh thần.

Mười mấy người thúc giục ép buộc, tâm lý kẻ yếu sợ người đông

không

ngừng nhảy ra quấy phá, sau đó có

một



giáo

không

kiềm được cầm cái muỗng trước, chuyện sau đó liền trôi chảy rồi.

Thấy bọn họ ăn mì xong, đám học sinh mới hài lòng trở lại phòng ăn, lúc xoay người nghe được có tiếng nôn mửa.

không

biết là ai còn nhắc nhở: "Thầy



cũng đừng phun ra, lãng phí đáng xấu hổ, phun ra xử lý như thế nào các người biết đó."

Cho tới bây giờ đều là phòng

nhỏ

ăn thịt cá mà phòng ăn học sinh là canh thừa thịt nguội, mà hôm nay bọn học sinh trở lại phòng ăn ăn bánh bao bao hấp, bánh tiêu và sữa đậu nành nóng hổi.

Bánh bao thơm mềm xen lẫn thịt bằm xào dưa muối, bánh tiêu vừa thơm vừa giòn, cắn

một

cái

đã

nghe được

một

tiếng răng rắc,

một

miếng bánh tiêu lại uống

một

ngụm sữa đậu nành nòng, cả người thoải mái mềm mại.

Lúc Chúc VỊ Tân xuống bưng bữa ăn sáng, Lưu Chí cùng Triệu Sổ vội vàng kéo cậu

nói

chuyện tối ngày hôm qua.

Sau khi nghe xong Chúc Vị Tân kỳ quái nhìn Triệu Sổ: "Vậy lúc ấy sao

anh

không

đi

ra xác nhận xem đến cùng là có phải đầu người hay là cây lau nhà?"

Triệu Sổ nghẹn họng: "Cậu

nói

thật

là dễ dàng, cậul

không

thấy lúc ấy tên nhóc kia có bao nhiêu tà môn, hơn nữa có thể như

không

có chuyện gì xảy ra ôm người đảo ngược làm cây lau nhà, có thể là người bình thường sao?"

Chúc Vị Tân

nói

: "Đối với phán đoán người chơi trải qua mấy vòng như

anh, coi như sức cánh tay phế vật cũng có

một

hai trăm kí lô?"

"một

tay của

anh

có thể xách

một

thằng nhóc lên, tại sao bởi vì đó là biếи ŧɦái liền sợ? Biếи ŧɦái

không

phải là

một

loại thuộc tính tinh thần sao? Lại

không

thể trống rỗng hóa thành ý niệm đối với

anh

như vậy."

Triệu Sổ nghe lời

nói

này của cậu, đột nhiên cảm thấy đầu gối mình bị ghim xuyên qua, chỉ cảm thấy miệng khô khốc, còn sa cơ lỡ vận giải thích

một

chút: "Nhưng cậu ta ở

trên

giường nhìn tôi qua khe hở mấy giờ, quá dọa người rồi."

"Người ta cũng

đã

chủ động như vậy,

anh

cũng

không

nói

gì với người ta

một

chút? Nếu là tên đó

không

để ý tới

anh



anh

đột ngột hỏi còn có thể bị lúng túng, kết quả cũng

đã

ngầm ra hiệu đến nước này, sao

anh

lại

không

để ý tới người ta?"

Chúc Vị Tân như

không

có chuyện gì xảy ra

nói

: "Để hỏi

một

vấn đề rất khó sao? Này! Cây lau nhà mà

anh

vừa lau sàn có chút

không

đúng, là đầu người sao?

nói

cho tôi nghe

một

chút, tôi bảo đảm

không

nói

cho người khác biết. Cứ như vậy

nói, chẳng lẽ đơn giản như vậy rất khó phối hợp sao?"

"anh! Cậu mới phải

anh

của tôi!" Triệu Sổ cũng sắp quỳ với cậu, hai tay tạo thành chữ thập hướng về phía Chúc Vị Tân: "anh, là tôi vô dụng, tôi lãng phí cơ hội tốt, ngài chớ

nói, ngài liền đem chuyện này

nói

cho chị được

không?"

Chúc Vị Tân trí nhớ hảo, cậu từ phòng bếp

đi

ra yên lặng kiểm lại số người trong phòng ăn

một

chút,

không

ít

một

ai, hơn nữa so với đám người ngày bọn họ tới đều là

một

nhóm người.

Cho nên nếu như Triệu Sổ thấy cái cây lau nhà đó

thật

sự

là xác chết đảo ngược, vậy chuyện này cần phải tính toán lại rồi.

Chúc Vij Tân đem bữa ăn sáng bưng trở về phòng, bởi vì bánh tiêu sẵn còn nóng ăn mới thơm giòn, nguội rồi chính là vừa xẹp lại vừa dai, cho nên hôm nay chủ động đánh thức chị của cậu.

Lúc Chúc Ương rửa mặt đánh răng nghe em trai

nói

đến chuyện này, ngược lại cùng

một

phản ứng như Chúc Vị Tân.

"Sợ quỷ còn chưa tính, người cũng sợ đến như trái bóng, lúc ấy

không

bắt tới đánh

một

trận ép hỏi,

không

giữ được người cũng phải lấy được tang vật chứ?

thật



không

thể trông cậy vào được mà."

Cơm nước xong hai chị em đến tòa lầu dạy học, Chúc Ương vào phòng học ánh mắt đầu tiên liền nhìn sang nữ sinh tóc dày kẹp nơ con bướm.

Thấy người

đang

ngoan ngoãn ngồi ở vị trí, ánh mắt của nam sinh tên Tề Viễn vẫn dính chặt vào người ta, khiến người ta phải nổi giận.

Người họ Tề này, chẳng lẽ tối hôm qua Triệu Sổ nhìn thấy cây lau nhà đầu người là người khác?

Nhưng trước

không

nói

này lượng tóc hiếm thấy, từ đầu tới cuối ở trong phòng học nam sinh kia cũng

không

nhìn người khác, Chúc Ương hoài nghi có thể là

hắn

ta còn quen biết bạn cùng lớp khác hay

không.

Nhưng đề phòng lỡ như,



còn là gọi lớp trưởng tới hỏi thăm, ngoại trừ người

đang

có trong lớp

thì

còn có những người khác hay

không.

không

nghĩ tới

thật

là có!

"Có hai nữ sinh

không

có tới,

một

là xin nghỉ,

nói

là bụng

không

thoải mái,

một

người khác cũng

không

biết, chủ nhiệm lớp còn từng mắng ở trong lớp."

Chúc Ương nghe vậy, liền cười đến nghiền ngẫm: "Bụng

không

thoải mái lại là có thể xin nghỉ?"

Cái người nữ sinh Chu Giai Giai gì kia bởi vì kỳ kinh nguyệt nóng sốt đến té xỉu còn bị đối xử thô bạo, tại sao phải khiến



ấy khổ như vậy?

Lớp trưởng nghe vậy im lặng

một

hồi, sau đó cắn cắn môi, cúi đầu

nhỏ

giọng

nói

với Chúc Ương: "thật

ra

thì

nữ sinh xin phép là cán bộ môn vật lý, giáo viên vật lý thường giữ



ấy lại dạy kèm riêng, nhưng người nọ -- "

nói

đến

trên

mặt lớp trưởng thoáng qua khó chịu: "Bọn mình nghi ngwof



ấy có thể xin nghỉ, là bởi vì bụng

không

được."

Từ này ngược lại mới phù hợp với logic nơi này, nhưng Chúc Ương nghe xong sắc mặt cũng

không

tốt lắm,



lại hỏi lớp trưởng: "một

người khác đâu,

đã

chừng mấy ngày

không

có xuất

hiện

nữ sinh kia,



ta là hạng người gì? Đúng rồi, tóc

trên

đầu



ta như thế nào, nhiều

không?"

"Bình, Bình thường!" Lớp trưởng có chút mơ màng với loại đề tài này: "Nhưng là

một

người bẽn lẽn nhát gan, có chút hưởng thụ tham ăn, trước cũng bởi vì chạy vào phòng ăn trộm đồ ăn mà từng bị đánh."

"A đúng rồi, ngày cuối cùng xuất

hiện

thì



ấy vi phạm chút chuyện, tất cả mọi người đoán có phải



ấy vì trốn tránh trừng phạt mà trốn

đi, vốn cho là trốn

không

được bao lâu,

không

nghĩ tới mấy ngày nay, lại còn

không

có bị tìm được."

nói

xong trong giọng

nói

của lớp trưởng còn có loại hâm mộ, nếu là ai cũng có bản lãnh dễ dàng trốn tránh này, học sinh nơi này

đã

sớm trốn.

Sau khi Chúc Ương nghe, trong lòng

đã

có mạch lạc đại khái, còn dư lại chính là chứng thực và thăm dò

sự

thật.

Nhưng

một

chút vấn đề sâu hơn lớp trưởng liền mờ mịt, lại gọi mấy học sinh, chuyện biết được còn ít hơn lớp trưởng.

Chẳng được bao lâu

thì

đến giờ vào học, so với

không

khí nơm nớp lo sợ trước kia

thì

hiện

tại bọn học sinh càng mong đợi đến giờ vào học hơn.

Hôm qua đám giáo viên bị thua thiệt ở lớp,

thì

ngược lại càng bài xích giờ học, nhưng vẫn

không

thể

không

đến,

không

tới bọn học sinh có thể căn cứ nội quy trường học mới càng phiền toái hơn.

hiện

tại bọn học sinh này

đã

điên rồi,

đi

học tinh thần tập trung cao độ, còn có tác dụng hơn so với dùng bạo lực ép bức trước kia.

Chỉ là

một

đám dùng

sự

chú ý ở

trên

người những giáo viên gây

sự, giống như giáo viên Tiếng

anh

và cùng Ngữ Văn, vết thương

trên

tay

trên

người

đã

sưng đến tỏa sáng, nhưng vẫn

không

có kí©h thí©ɧ đồng cảm của bọn học sinh.

Đây chính là

nói

đùa, lúc bọn họ khiến cho đám học sinh trầy da tróc thịt cũng

không

có bởi vì

trên

người người ta có tổn thương mà hạ thấp tiêu chuẩn, người bạo lực

đang

bị cắn trả lại mong đợi thương hại buồn cười làm sao.

Bọn Chúc Ương ngược lại

không

có hứng thú đối với tình cảnh từng người cặn bã.

Bọn học sinh mới lật người ngày thứ hai, lâu dài bị chèn ép thần kinh

không

được buông lỏng cũng dễ dàng bị bệnh, tuy

nói

mắt thấy có chút tăng cao, nhưng vẫn chưa tới lúc kéo căng.

thật

ra

thì

nói

như vậy, Chúc Ương và chủ nhiệm giáo dục cũng

không

khác nhau quá lớn, chỉ là biếи ŧɦái cũng chia tốt và ác, động và tĩnh là hai loại trạng thái.

Tóm lại người ác

trên

thế giới vô số kỳ quái, cũng như em trai

cô, vào lúc này Chúc Ương nhìn thấy cũng có chút khống chế.

Nghĩ tới đây

không

khỏi sờ sờ đầu chó của cậu: "Ai da, may mà có chị đây, nếu thả

một

mình em trưởng thành,

không

có mỏ neo đạo đức chính xác, giữ lại đứa

nhỏ

đã

sớm học xấu như em vậy, ngày nào đó gặp lại em ở tin tức thời

sự

xã hội cũng

không

kỳ quái."

Tiếp đó còn tự say mê cảm thán

một

phen: "Chị vì cái nhà này mà gào vỡ tim!"

Chúc Vị Tân

không

biết tại sao chị cậu lại có cái cảm khái này,

không

hiểu ra sao

nói

: "Dựa vào chị làm cái neo chính xác là

không

sai, chị cũng

không

phải là người tốt mà, chị cũng khỏe mạnh tốt đẹp, sao em có thể ngu ngốc để bị bắt?"

Nhìn xem!

nói

gì nhỉ?

không

thể mổ xẻ con người quá

nhỏ, bằng

không

đợi bạn chính là các loại mảnh vỡ tam quan, thái độ bình thường còn có thể

nói

giỡn,

thật

sự

đến bước hoàn cảnh cực đoan này, nên cái gì cũng biết rồi.

Giữ Hứa Vi ở giữa đám học sinh nhìn chằm chằm tình huống, Chúc Ương dẫn em trai ra khỏi phòng học.

Trực tiếp

đi

phòng làm việc bắt giáo viên Vật Lý, dẫn ông ta tới phòng y tế.

Lúc giáo viên Vật Lý bị Sát Thần kéo

đi

sợ hãi đến gào kêu loạn xạ, bị Chúc Vị Tân đấm

một

cái ở

trên

bụng.

Cười lạnh

nói: "Nữ sinh kia, còn có đứa trẻ này nếu có thể phát ra tiếng, khẳng định lúc chết càng đau đớn hơn so với ông nhiều lắm."

Sắc mặt giáo viên liền trắng bệch, lắc đầu liên tục

nói

: "Chuyện

không

liên quan đến tôi, chuyện

không

liên quan đến tôi, tôi

đã

nói

đến bệnh viện rối, bọn họ

nói

không

thành vấn đề."

Hai chị em cũng

không

để ý tới ông ta

nói

sạo, đá văng cửa phòng y tế liền đá người

đi

vào.

Vào lúc này giáo viên y tế cũng ở bên trong, mặc dù cũng là giúp người xấu làm điều ác, nhưng bọn học sinh giày vò đám giáo viên đắc ý vui vẻ

không

dứt, cách

một

cái tòa nhà, tạm thời

thì

lửa còn chưa đốt tới nơi này.

Lúc Chúc Ương đá cửa tiến vào, tên này

đang

thu dọn đồ đạc.

Thấy bọn họ giống như thấy quỷ, Chúc Ương

đi

tới mở túi xách của ông ta ra, liếc nhìn đồ vật bên trong.

Cười cười: "Ông ngược lại rất thông minh, biết có thể

không

mang theo bất cứ gì nhưng chứng cứ xác định ông gϊếŧ người nhất định phải mang

đi."

Giáo viên y tế thấy Chúc Ương trực tiếp chọc đến chỗ mấu chốt, giáo viên vật lý cũng bị bắt tới, cho là chuyện

đã

bại lộ toàn bộ.

Run rẩy

nói

: "Các người là cảnh sát sao? Chuyện

không

liên quan đến tôi, là ông ta, tất cả đều là chuyện tốt của ông ta."

Ông ta chỉ vào giáo viên vật lý lớn tiếng

nói: "Người này làm nữ học sinh lớn bụng, mắt thấy sắp

không

được, đưa người

đi

bệnh viện lại

không

bỏ được tiền, kêu tôi dùng thuốc phá thai, kết quả bị bằng huyết quá nhiều, nữ sinh kia

không

chịu đựng được, tôi cũng bị bọn họ ép."

Chúc Ương nhíu mày: "Ồ? Khẩu cung của hai người

không

giống nhau đó."

Giáo viên vật lý tức miệng mắng to với giáo viên y tế: "Là tôi

không

đưa đến bác sĩ sao? Là các người cảm thấy

không

phải là chuyện lớn, tới tới lui lui gọi xe phiền toái phải đến mấy tiếng, chờ phát

hiện

có cái gì

không

đúng

đã

chậm."

Giáo viên y tế nhất định là

sẽ

không

gánh chuyện này: "Mẹ nó, chẳng lẽ thứ trong bụng kia

không

phải là do ông làm ra? Người ta trước khi chết vẫn còn ở kêu đau bụng."

"Chuyện này là trách nhiệm

một

mình tôi sao? Nếu dây lưng quần của



ta

không

buông -- "

Lời còn chưa dứt liền bị

một

bạt tai, Chúc Ương cũng ghê tởm dùng tay của mình, tiện tay bắt cuốn vỡ liền quất lên

trên

mặt ông ta.

Lấy sức của



thì

cho dù

nhẹ

nhàng cũng đau đến muốn chết, giáo viên vật lý bị quất đến cả đầu ong ong, hàm răng cảm thấy lỏng lẻo.

Chúc Ương cười nhạo: "Chính là ông? Chỉ cần vẽ khuôn mặt hèn hạ

trên

giấy A4 dán vào

một

góc cột điện,

không

cần ghi chú bất kỳ chữ nào, người ta liếc mắt nhìn cũng biết là

một

tên tội phạm gian da^ʍ bỉ ổi, cũng

sẽ

không



một

chút hướng ý nghĩ thông báo tìm người hay là bị cướp bắt."

"Sinh ra vốn là bộ dạng heo chó sai lầm lúc sinh ra, mẹ ông

không

để ý tự đem cuống rốn nuôi lớn ông, còn

không

có chút gượng ép sao?"

"Loại người như ông già chết tiệt trong ngục giam nhặt xà phòng cũng

không

người nào chịu đế ý ông, à nới lỏng dây quần về phía ông sao?" Chúc Ương phất tay

một

cái, ý bảo Chúc Vị Tân trói chặt ông ta trước, quay đầu lại từ từ xâu xé.

Chúc Vị Tân trói giáo viên vật lý và giáo viên y tế lại chung, giáo viên y tế run lẩy bẩy, liền thấy Chúc Ương ngồi

trên

ghế vừa chơi móng tay vừa hỏi: "Trừ nữ sinh kia, nơi này còn từng xảy ra chuyện thiệt thòi gì nửa?"

Giáo viên y tế liền vội vàng lắc đầu: "không



không

có! Nữ sinh kia cũng là ngoài ý muốn, nơi này chúng tôi thành lập

không

bao lâu,

không

có xảy ra chuyện lớn gì, nếu

không

hiệu trưởng cũng gánh

không

nổi."

Nhưng lần đó ở phòng y tế thấy nữ quỷ, lượng máu cả gian phòng cũng

không

phải chính là sẩy thai là có thể tạo thành.

Chúc Ương quan sát kỹ dáng vẻ của giáo viên y tế, ngay cả giáo viên vật lý cũng

không

bỏ qua cho, lại

không

giống như là

đang

nói

láo.



liền vòng vo cái đề tài: "nói

một

chút về hiệu trưởng

đi, ngày hôm trước tôi nhìn thấy

một

người đàn ông đầu hói, có răng vàng dẫn người đến nơi này

đi

tham quan, ông ta là hiệu trưởng sao?"

Giáo viên y tế nghe vậy mờ mịt: "Là ông ấy, nhưng ông ấy có tới sao? Ông ấy tới cũng

không

thể

không

chào hỏi chúng tôi."

Chúc Ương hiểu



gật đầu

một

cái, sau đó đứng lên, từ trong tủ thủy tinh ra

một

chai thuốc, liếc mắt nhìn lại trả về.

Lại đột nhiên mở phòng cánh cửa căn phòng cấp cứu kia ra, quả nhiên lần này

thật



không

thấy.

Chị em hai người lôi giáo viên y tế dậy: "đi

thôi, dẫn bọn tôi tìm xác của nữ sinh kia."

Bỏ lại

một

mình giáo viên vật lý ở phòng y tế.

Giáo viên y tế có thể làm sao? Chỉ đành phải run rẩy dẫn đường. Nhưng Chúc Ương ra khỏi cửa phòng, lại

nhẹ

giọng

nói

một

câu: "Hưởng thụ cho tốt!"

Cũng

không

biết

nói

với ai.

Ba người

đi

tới

một

mảnh đất trống phía sau tòa nhà y tế, khoan hãy

nói, trường học này cỏ dại mọc đầy, gϊếŧ người vứt xác ngược lại là nơi tuyệt vời, căn bản

không

cần quan tâm bị phát

hiện.

Giáo viên y tế chỉ chỉ nơi nào đó, Chúc Ương và em trai của



cũng là

không

động, trực tiếp đưa cái xẻng ném

trên

người ông ta: "Đào

đi! Chẳng lẽ còn mong chờ bọn tôi đào sao?"

Giáo viên y tế chỉ đành phải đào lên,

đang

thở hổn hển dùng sức đào, ba người lại thấy chủ nhiệm giáo dục từ

một

phương hướng khác tới đây.

Trong tay bà ta cầm theo

một

cái túi nặng trĩu, chính là cái Chúc Ương cho, thấy ba người cũng là ngạc nhiên.

Giáo viên y tế hỏi bà ta: "cô

làm gì thế?"

Chủ nhiệm giáo dục

nói

: "À, chồng cũ của tôi gọi điện thoại

nói

con

gái

của tôi bị bệnh, tôi trở về xem

một

chút."

Giáo y tế bỉu môi, xem cái rắm,

không

phải là hướng gió ở trường học

không

đúng định trốn ra ngoài sao, buổi sáng lúc ăn sáng bọn họ liền trốn

đi.

Nhưng Chúc Ương lại

không

hề ngăn cản, giáo viên y tế cũng chỉ có thể đè bất mãn trong lòng xuống, trơ mắt nhìn chủ nhiệm giáo dục chạy ra khỏi chỗ quỷ quái này.

Chúc Vị Tân liếc nhìn chị cậu, dùng ánh mắt hỏi



có muốn ngăn người lại hay

không. Với tính tình của chị cậu, làm sao có thể để người khác cầm tiền của mình nghênh ngang rời

đi

như vậy?

Chúc Ương lại cười cười đùa cợt, giơ tay với em trai

cô, bày tỏ

không

vội.

Hai chị em yên lặng khác thường, hai người bọn họ

nói

chuyện

không

tệ, càng như vậy

thì

giáo viên y tế càng hoảng, vì vậy cũng chỉ có thể liều mạng vùi đầu làm việc.