Edit: babynhoxChỉ thấy
một
cái đầu người thân chó
đang
bấu víu ở mép giường của
cô, thân thể là
một
con chó nông thôn bình thường, đầu chính là
một
mặt người đàn ông trung niên bỉ ổi đầy mỡ.
Đỉnh đầu trọc
một
nửa, ánh mắt da^ʍ tà, mũi củ tỏi môi dày, đầu lưỡi nâng lên giống như chó, càng bỉ ổi hơn nửa,
trên
người
một
mùi chó khó ngửi, ngay cả
không
khí thở ra cũng thúi.
Người này còn le đầu lưỡi càng ngày càng đến gần Chúc Ương, vào lúc này
cô
chỉ cảm thấy tất cả những thứ
đã
ăn buổi tối đều ở
đang
cuồn cuộn trong bụng.
Cả người và da dầu
cô
như vỡ nứt, trong đầu có xuất
hiện
một
tiếng động giống như dây cung bị đứt, ngay trước lúc người chó sắp đến gần
thì
cô
hất tay vén chăn lên túm vào đầu
không
để nó tiến vào.
Sau đó nhảy xuống giường
không
ngừng đá vào cái chăn
đang
bao bọc nó, Chúc Ương chưa từng nghĩ tới mình cũng có ngày biến thành người điên cuồng ngược đãi chó.
Bên trong chăn truyền đến tiếng kêu đau nặng nề, giọng lại chính là giọng của người, Chương Hân
trên
giưòng bị đánh thức lần nửa, vừa mở mắt
đã
nhìn thấy cảnh Chúc Ương nổi điên nhảy loạn
trên
mặt đất tối đen.
cô
ta vội vàng mở đèn: "Thế nào thế nào? Quỷ nhập
cô
rồi hả?"
nói
xong lời này lại tự làm mình sợ hết hồn, nếu Chúc Ương
thật
sự
bị quỷ nhập vào người, dựa vào sức lực khỏe mạnh của
cô
thì
mình còn có đường sống sao?
Chúc Ương
không
để ý tới
cô
ta, tiếp tục đá
một
hồi lâu mới hít vào
một
hơi ngừng lại,
trên
khuôn mặt tất cả đều là khó coi,
thật
sự
gọi là tức giận đến ai chọc
thì
người đó
sẽ
chết.
Trong lúc này Chương Hân cũng nghe được tiếng kêu thảm truyền tới từ trong chăn, cũng
đã
hiểu ra là chuyện gì, mẹ nó, đây là lần thứ hai quỷ tìm tới cửa bị đánh tàn nhẫn rồi nhỉ?
cô
ta vừa sợ quỷ quái tới nhiều lần, ngồi dậy che chăn run rẩy lui vào góc tường, vừa nhìn Chúc Ương dũng cảm mạnh mẽ lại cảm thấy sung sướиɠ.
Trước kia đều là quỷ thưởng thức tiếng hét bị đuổi theo chạy khắp nơi của người chơi, đến Chúc Ương
thì
lại khác mọi người.
Sau đó chỉ thấy Chúc Ương vén chăn lên, lộ ra cái đầu người chó hít vào
thì
nhiều mà thở ra
không
bao nhiêu phía dưới.
Tuy là Chương Hân có hiểu biết rộng rãi vẫn bị quỷ quái lần này dọa cho sợ đến hít mạnh vào
một
hơi, cũng là cùng
một
lý do,
không
phải là máu tanh dọa người, nhưng khuôn mặt bỉ ổi ở
trên
thân chó như vậy,
thật
sự
làm cho người ta ghê tởm đến da đầu tê dại.
Chúc Ương là ngay cả đυ.ng cũng
không
muốn đυ.ng vào thứ này mà, nhưng lại
không
thể vì vậy mà bỏ qua.
Liền tiện tay lấy
một
bộ quần áo bao lấy tay, lúc này mới kéo đầu của người chó,
nói
với Chương Hân: "không
phải
cô
đã
lấy mấy viên socola làm thức ăn khuya sao? Toàn bộ móc ra đây."
Hôm nay
đi
thị trấn Chúc Ương mua rất nhiều đồ ăn vặt, trực tiếp mua
một
thùng socola, Chương Hân thích ăn, liền lấy nhiều hơn
một
chút.
Chương Hân nghe vậy vội vàng làm theo, trong nháy mắt
đã
mở ra mấy bọc lớn socola, số lượng cũng
không
ít.
Kết quả mở xong hết
thì
thấy Chúc Ương ấn người chó trước mặt
cô
ta "Cho con chó khốn này ăn."
Chương Hân run lên, chó ăn socola
sẽ
chết, huống chi còn nhiều như vậy, nguyên chất như vậy——
"Nhưng, nhưng nó ——, có tác dụng
không?"
Chúc Ương
không
nhịn được
nói: "Quản nó có tác dụng hay
không
làm gì, thử rồi
nói, cho ăn
đi!"
Chương Hân nhìn cái mặt bỉ ổi của người chó cũng ghê tởm quá chừng, nhưng lại
không
dám cải lời của Chúc Ương, cũng liền chụp cái túi ny lon vào tay mình.
Cưỡng ép lấp lượng lớn socola vào trong miệng nó, trải qua
một
đợt hành hạ, nhìn người chó giống như
đã
bị lấy hơn phân nửa cái mạng.
Chúc Ương còn chưa hết giận, vung tay ném cái đầu nó vào vách tường vài cái, mới mở cửa sổ ném nó xuống từ lầu hai.
Lúc này bên ngoài
đã
bắt đầu mưa, hai người nghe được
một
tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Nhưng Chúc Ương
không
cho phép đóng cửa sổ, ghét bỏ mùi mắc ói trong căn phòng.
Chương Hân sợ giường bị mưa gió làm ướt nhẹp, liền chuyển giường vào bên trong, tiếp đó mới kêu Chúc Ương ngủ tiếp.
Chăn của Chúc Ương trùm người chó, cũng bị
cô
ghét bỏ ném ra ngoài cửa sổ luôn rồi, lại
không
thích chen chung chăn với người khác.
Cũng may ban ngày lúc mua kem vì đề phòng về đến nhà
sẽ
bị tan ra, thuận tiện mua chăn đệm để dùng.
Sau khi dọn đồ vào tủ lạnh xong
thì
lại để chị Vương phơi chăn sạch sẻ,
đã
thu vào chất ở
trên
ghế phòng khách lầu hai.
Vậy mới
không
khiến Chúc Ương đến nổi
không
có chăn ——
không, nếu
thật
sự
không
có cách nào,
không
có chăn nhất định là Chương Hân,
cô
ta
sẽ
bị giành.
Ngày hôm sau mọi ngừi thức dậy liền thấy trong sân có thêm
một
tấm chăn ướt sũng, Chương Hân len lén
nói
với bọn họ chuyện tối ngày hôm qua, mấy người mù mờ nhìn Chúc Ương.
Nhưng vẫn do dự đối với tính chân
thật
của chuyện này.
Lúc ăn sáng đột nhiên Chúc Ương hỏi: "Các người biết người đàn ông này
không? Đầu hói, mắt hí, mũi củ tỏi môi dày, còn có
một
hàm răng vàng."
Chị Vương ngạc nhiên hoảng sợ nhìn
cô, vẻ mặt bỗng
không
tốt lắm, con trai
nhỏ
đã
trả lời trước
một
bước ——
"Là ba ba!"
"À ~~" Chúc Ương như bừng tỉnh hiểu ra, nhưng lại
không
nói
gì, giống như chỉ là đột nhiên hứng thú muốn hỏi mà thôi.
Nhưng thái độ này của
cô
lại làm cho trong lòng mọi người
không
ổn, nhất là chị Vương, con chó kia
đã
chết, tất cả đồ vật thuộc về
hắn
ta ở trong nhà này đều đốt sạch
không
còn món nào, sao
cô
Chúc biết bộ dáng của
hắn
ta thế nào?
Qua hồi lâu, Chúc Ương mới sờ sờ đầu hai đứa bé: "May mắn các em lớn lên giống mẹ, nếu
không
thì
đời này coi như xong rồi."
Đứa lớn là cái hiểu cái
không, đứa
nhỏ
liền trực tiếp hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì chị
sẽ
không
nói
chuyện với đứa bé xấu xí!"
Lúc ấy hai đứa bé suýt khóc, mấy người chơi nhìn Chúc Ương mà khóe miệng co rút
không
ngừng.
Cho dù trước đó Chương Hân
nói
chuyện tối qua là
thật
hay giả,
thì
có thể khi dễ đứa bé như vậy sao?
Chẳng qua là danh hiệu bá vương tài giỏi kết bé kết phái từ khi còn bé của Chúc Ương cũng
không
phải là dùng
không.
Ăn sáng xong
thì
lấy mấy hộp kem để hai đứa bé lén đem cho chị
gái
ăn, liền dụ dỗ được hai đứa bé lại vây quanh
cô.
Chị Vương cơm nước xong lại ra đồng làm việc, Chúc Ương nhìn trời
một
chút, tối hôm qua mưa lớn như vậy, hôm nay có được trời đẹp.
Liền sai mấy người chơi ra bờ sông lấy tôm mà quỷ nước dâng hiến về, còn cố ý dặn dò: "Kêu tên đó lấy thêm mấy con cua,
không
cần phải quá lớn nhưng phải tươi, như thế làm cua chiên giòn ăn vặt
sẽ
không
tệ."
Mấy người chơi cũng
không
biết là
đi
tới bờ sông như thế nào,
thật
không
biết
thì
bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều bị Chúc Ương sai khiến xoay vòng rồi.
Cho dù là mệnh lệnh ngớ ngẳn hơn nửa, chờ lúc tỉnh táo lại
thì
mình
đã
đi
làm rồi.
Đến bờ sông, quả nhiên
trên
bờ trống rỗng.
Tề Kỳ liền châm chọc cười
nói: "Tôi
nói
này Chương Hân, co dù
cô
muốn nịnh nọt người khác, cũng
không
đáng phải giả thần giả quỷ như vậy chứ? Lừa dối bọn tôi có ích lợi gì?"
"nói
đến cùng
thì
cuối cùng đều phải chạy trốn dưới tay quỷ quái, có khoe khoang lợi hại hơn nữa nhưng
không
có bản lãnh
thật
sự
thì
đến lúc đó cũng là uổng công."
Chương Hân cũng cười lạnh
một
tiếng: "Lời này
cô
nên
nói
trước mặt Chúc Ương
đi
chứ?
nói
với tôi có ích lợi gì?"
Tề Kỳ nghẹn họng, hai tên nam sinh lập tức
nói
giảng hòa: "Quên
đi, cũng chỉ là
đi
hai bước, coi như là tiêu cơm, trở về
nói
với Chúc Ương là
không
có tôm.
"Đợi
một
chút!" Chương Hân gọi bọn họ lại.
cô
ta từng thấy tận mắt bản lãnh của Chúc Ương, cũng
không
cảm thấy mình
đang
khoác lác, liền
nói: "Để tôi thử xem."
Ngay sau đó mấy người khác liền thấy Chương Hân hô to về phía
trên
nước: "Có, có người ở đây
không? Bọn tôi tới lấy tôm."
Mấy người kia chưa từng gặp phải việc làm ngu xuẩn như vậy? Tề Kỳ cùng Phó Viên liền chê cười ra tiếng ——
"Ê, chẳng lẽ
cô
còn hi vọng sông này khạc ra tôm ——!"
Lúc
nói
chữ tôm, mấy người lại
thật
sự
nhìn thấy
trên
mặt sông ném ra mấy chục co tôm, trực tiếp rơi vào bên chân bọn họ.
Những con tôm kia dài bằng ngón tay người, vừa to vừa tươi, còn
đang
nhảy nhảy
trên
mặt đất.
Bốn người cũng bối rối, dĩ nhiên Chương Hân cũng
không
tốt đến đâu, nhưng
cô
ta tỉnh táo lại trước tiên, vội vàng nhặt tôm
đang
nhảy
trên
đất vào trong thùng, lại thúc giục mấy người kia: "Các người nhặt
đi,
một
lát nhảy về sông lại
thì
làm sao?"
"A, được!" Bốn người bao gồm hai nữ sinh vừa
nói
mát hai giây trước vội vàng ngồi chồm hổm xuống bắt đầu dồn sức nhặt tôm.
Chờ nhặt xong rồi, bốn người kia còn như rơi vào sương mù, liền nghe Chương Hân
nói
tiếp: "Còn muốn
một
ít cua,
không
cần quá lớn, nhưng phải vừa
nhỏ
vừa tươi để làm cua chiên giòn."
Khóe miệng Tề Kỳ giật giật
nói
: "yêu
cầu này của
cô
quá nhiều, coi như mới vừa rồi ——, nhưng sao còn dễ dàng như vậy —— "
Mới
nói
một
nửa liền ngậm miệng, bởi vì trong sông
thật
sự
lại bị ném lên
không
ít cua có kích cỡ bằng nhau.
Lúc mấy người xách thùng lúc trở về
thì
bước chân đều như bay bổng.
Có người dân thoáng liếc mắt nhìn trong thùng của bọn họ có gì, hớn hở
nói
: "Ồ! Sáng sớm
đã
bắt được nhiều như vậy? Ha ha ~, tôm này còn to như vậy, mấy người thành phố các người cũng
thật
lợi hại."
Mấy người ngượng ngập đuổi người dân
đi, hai tên nam sinh nhìn Chương Gân, khó khăn mở miệng
nói: "Cái đó —— "
Chương Hân liếc mắt,
không
chờ bọn họ
nói
xong, liền nhanh chóng
nói
: "Tôi
đã
nói
từ sớm, chính các người
không
tin."
Vào lúc này Chúc Ương
đang
rãnh rỗi ngồi
trên
ghế dựa cắn hạt dưa, ghế nằm cũng là ngày hôm qua mới mua, thôn nghề mộc làm ghế nằm, ống thổi, băng
nhỏ
linh tinh, đến họp chợ
sẽ
đem ra bán.
Chúc Ương mua loại gấp lại, để
trên
xe hàng cửa hàng điện máy đem về, có chút cứng rắn, nhưng có còn hơn
không.
Gõ hết nửa túi hạt dưa liền thấy mấy người xách tôm cua trở lại, ánh mắt Chúc Ương nhìn thoáng sang, liền có loại cảm giác mấy người này sắp quỳ xuống chân
cô.
Chẳng qua loại ánh mắt này Chúc Ương
đã
thấy nhiều cũng
không
thèm để ý, miễn cưỡng
nói
: "Tôm về?"
"đã
về
đã
về, tất cả đều là loại lớn." Tề Kỳ lập tức trở nên nhiệt tình
nói: "Đúng rồi,
cô
thích ăn lẩu tôm
không? Nhà tôi mở quán món cay Tứ Xuyên, việc nhà nấu ăn có thể
không
bằng chị Vương, nhưng mùi vị món ăn là sở trường của tôi."
Chúc Ương phun vỏ hạt dưa: "Được, nhưng phải lấy sạch chỉ tôm đó, nếu
không
cũng
không
muốn ăn."
"Đương nhiên!"
nói
xong liền cười vui vẻ
đi
vào phòng bếp chia đều tôm ra.
Mấy người khác thấy
cô
ta chanh chua đanh dá, nhưng xoay người lấy lòng cũng
không
cẩu thả, liền thầm mắng người này gian xảo, mấy người kia cũng rót nước rót nước, cắt dưa cắt dưa.
Thậm chí Viên Bân còn chân chó cầm quạt là bằng lá cây quạt cho Chúc Ương.
Chúc Ương tự nhiên mặt
không
đổi sắc hưởng thụ, ngay cả hạt dưa cũng
không
cần tự mình gõ, Phó Viên gõ ra từng hạt từng cho
cô.
Dầu gì cũng là thể chất tăng cường, cần hấp thu năng lượng nhiều hơn, nếu
không
cả ngày ham ăn như
cô, du lịch làm trò
sẽ
mập lên vài cân.
Đến buổi trưa, mấy người suy nghĩ cũng có thể xử lý nguyên liệu nấu ăn trước, chờ chị Vương trở lại liền trực tiếp lấy, cũng
không
làm trể nãi giờ cơm.
Đây là lúc mấy người này tranh giành thể
hiện, tự nhiên trong đôi mắt đều là làm việc.
Tề Kỳ mở chậu gạo liền thấy bên trong
không
có gạo,
nói
chuyện này cho Chúc Ương.
Chúc Ương cũng rất giật mình, lẽ ra nông thôn phải là
không
thiếu gạo, huống chi mỗi ngày chị Vương làm việc chăm chỉ như vậy.
Nhưng nghĩ đến chị ấy
đi
đường núi xa như vậy mà mỗi lần chỉ kiếm được mười mấy đồng tiền, liền đoán có lẽ cũng
đã
bán lương thực.
cô
không
có nghĩ đến điểm này, ngày hôm qua mua nhiều đồ như vậy, hết lần này tới lần khác
không
có mua gạo.
Nhưng đây cũng
không
phải là chuyện gì, trong thôn sao có thể thiếu gạo chứ?
Liền
nói
với Tề Kỳ: "cô
về mấy nhà chỗ các người ở, hỏi chủ nhà cân vài ký gạo ăn trước, buổi chiều hỏi nhà nào có gạo nhiều
thì
mua."
Tề Kỳ đương nhiên
không
có ý kiến, ôm tiền liền chạy trở về chỗ nhà ngủ cách nhà chị Vương 20 mét.
Quả nhiên chủ nhà
không
ý kiến gì, chẳng qua là
đang
đang
lỡ tay nấu cơm, liền để cho Tề Kỳ tự lấy ——
"Trong lu gạo có cái đấu,
cô
trực tiếp múc
một
đấu chính là hơn 6 cân, tính
cô
là 6 cân."
Tề Kỳ gật đầu liên tục, liền lấy túi ny lon vào nhà. Lu gạo ở đây cũng rất lớn, dư sức lắp kín
một
người.
Mở miệng nắp, phía
trên
phủ
một
cái nắp gỗ, đường kính nắp gỗ cũng chừng 10 phân, loại lu lớn này
thì
ở nông thôn chỗ nào cũng có.
Lắp đặt lương thực, lắp đặt nước, muối thịt khô lạp xưởng hun khói, hoặc là dùng để giã bánh dày ăn tết, phơi củ cải làm dưa muối, được dùng đến rất nhiều.
Tề Kỳ cũng
không
có suy nghĩ nhiều, liền mở nắp gỗ ra——
Gương mi mắt nhìn vào cũng
không
phải là hạt gạo trắng như tuyết, mà là
một
khuôn mặt,
một
cô
bé cuốn rút trong lu gạo.
cô
bé trợn to hai mắt, chết
không
nhắm mắt, khóe mắt còn có nước mắt máu, oán hận nhìn chằm chằm phía trước, mắt thường cũng có thể thấy được là
không
cam lòng trước khi chết.
Tim của Tề Kỳ giống như bị
một
bàn tay bóp chặt, sau đó phát ra
một
tiếng thét dữ dội.
"A ———— "
Khoảng cách gần như vậy, nhà ở nông thôn có rộng thế nào cũng
không
cách
âm, đương nhiên đám người Chúc Ương ở sân cách vách
sẽ
nghe được.
Mấy người giật mình
một
cái, liền ném đồ trong tay chạy ra khỏi sân,
không
đến
một
phút liền
đi
tới nhà này.
Cũng
không
gõ cửa, liền chạy thẳng vào trong nhà người ta, vừa đúng lúc chủ nhà cũng
đi
từ trong phòng bếp ra, hai nhóm người cùng tìm được Tề Kỳ.
Chỉ thấy mặt
cô
gái
này trắng bệch, hai vai có chút run rẩy, nhưng rốt cuộc vẫn từng có mấy lần kinh nghiệm, sau khi kêu lên cũng nhanh chóng điều chỉnh lại.
Vốn là bình thường cũng
sẽ
không
thành như vậy, chẳng qua là hai ngày nay cũng
không
có xảy ra chuyện gì, lại bị bộ dáng như
đi
nghĩ phép của Chúc Ương làm cho quên mất đề phòng, thình lình liền bị làm sợ.
Thấy mọi người
đi
vào, nhiều người chơi ở cùng
một
chỗ khiến
cô
ta cũng thở phào
nhẹ
nhỏm, vội vàng chỉ vào lu gạo
nói
: "Có quỷ, bên trong có nữ quỷ, là
một
cô
gái
trẻ tuổi, mắt còn chảy máu trừng tôi nửa."
Mọi người
đi
tới phía trước nhìn, trong lu gạo là hạt gạo trắng bóng, quỷ đâu?
Tề Kỳ thấy mọi người phản ứng kỳ quái cũng cúi đầu lần nữa, quả nhiên
không
thấy thi thể nữ đáng sợ, giống như là mình hoa mắt.
Nhưng trong thế giới trò chơi này làm gì có chuyện hoa mắt?
Trong lòng mấy người cũng biết
rõ,
đang
định kiềm nến nghi vấn ra ngoài bàn bạc, chủ nhà lại đột nhiên nổi giận ——
"Quỷ đâu?
cô
mới là quỷ? Ban ngày mà ở nhà người khác
nói
xui xẻo cái gì hả?
đi
ra ngoài
đi
ra ngoài,
không
bán gạo nửa."
Tiếp mọi người liền bị đuổi ra ngoài, cửa lớn cũng ầm
một
tiếng đóng lại.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều đánh hơi được mùi vị chẳng lành.
Ba ngày ngắn ngủi, Chúc Ương gặp phải ba con quỷ,
hiện
tại Tề Kỳ cũng gặp phải, tần số này
thật
đúng là
không
thấp.
Nhưng Chúc Ương lại suy tính, đột nhiên hỏi Tề Kỳ: "cô
bé kia, nhìn bao nhiêu tuổi?"
Tề Kỳ còn có chút khó chịu, nhưng vẫn
nói
đàng hoàng: "không
lớn, cao nhất là hơn 18 tuổi."
Chúc Ương cũng
không
nói
thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn
một
hướng khác, chính là hướng ngôi mộ
đi
ngang qua tối hôm qua.
Mấy người tạm thời quyết định về nhà chị Vương trước, chẳng qua là bây giờ
đã
giữa trưa, nếu là lúc bình thường
thì
chị Vương cũng nên trở lại, hôm nay lại
không
thấy người.
Lúc này khắp cả thôn đều là khói bếp lượn lờ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà trống gáy cùng tiếng chó sủa, giống như là đồng hồ báo thức thiên nhiên.
Chúc Ương vẫn là bộ dáng người lớn ngồi
trên
ghế dựa chờ cơm, chẳng qua là chị Vương chậm chạp
không
trở lại cũng làm cho
cô
càng có chút dự cảm xấu hơn.
Nhưng vào lúc này,
cô
thoáng nghe được
một
tiếng, giống như là tiếng kêu cứu.
Tố chất thân thể Chúc Ương tăng rất nhiều, đương nhiên là tai thính mắt tinh, mặc dù
không
tới trình độ khoa trương nhưng quả
thật
bén nhạy hơn so với người thường.
cô
giơ tay, để Phó Viên ngưng tiếng bóc vỏ hạt dưa, cẩn thận lắng nghe.
Tiếp theo liền cười lạnh
một
tiếng đứng dậy ra khỏi sân
nhỏ, trực tiếp chạy tới
một
hướng.
Mọi người thấy thế
không
hiểu gì nhưng vẫn
đi
theo, chạy
một
lúc
thì
thấy hướng Chúc Ương tới là chỗ chất đống cỏ khô trong thôn.
Nơi này nhiều loại lúa nước, tự nhiên cũng có nhiều cỏ khô, đặc biệt dùng
một
chỗ trống để cất giữ, tất cả lều cỏ lớn
nhỏ
lớn giống nhau chất thành mười mấy cái, Chúc Ương từng
nói
buổi tối hôm nào trăng sáng
thì
leo lên đó ngắm nhìn cũng là
một
chuyện thú vị đó.
Chờ càng chạy vào, tiếng hoảng sợ giãy giụa càng truyền đến, vào lúc này
đã
nghe được
rõ
ràng rồi.
Mấy người tìm đúng phía sau đống cỏ chỗ truyền tiếng tới, liền thấy
một
người đàn ông đầu ghẻ,
đang
ấn giữ chị Vương trong đống cỏ khô, liều mạng muốn cởϊ qυầи áo của chị ấy.
Mà vào lúc này đầu tóc chị Vương rối bời, giống như người phụ nữ điên, nhưng vẫn liều mạng giãy giụa,
trên
mặt chị ấy
đã
có vết sưng đỏ.
Liền thấy người đàn kia
một
tát lên
trên
mặt nàng: "Giả bộ làm phụ nữ trinh tiết cái mẹ
cô, đàn ông trong nhà cũng chết lâu như vậy,
đã
không
chịu nổi từ lâu rồi đúng
không? Đến đây,
đi
theo tôi, tuyệt đối
không
để
cô
thiệt thòi."
Chị Vương thừa dịp
hắn
ta
không
đề phòng, cắn mạnh vào cánh tay
hắn
ta
không
buông, bộ dáng kia như muốn cắn rớt
một
miếng thịt.
Người đàn ông ăn đau kêu thảm, trong đầu
đang
muốn vung tay đấm người, liền cảm giác trong đầu mình truyền đến
một
tiếng ong trước, cả cái đầu cũng tê dại, ngay sau đó là
một
trận đau nhức giống như huyệt thái dương bị nứt vỡ ra vậy.
"A ——, a ——" Người đàn ông ôm đầu kêu thảm quay đầu lại, thấy là mấy người trẻ tuổi từ bên ngoài vào thôn.
Trong cơn giận dữ
nói
: "Chết tiệt, mấy đứa nhãi con muốn gì? Đừng xen vào việc của người khác, có tin ông đây rống
một
tiếng
sẽ
có người tới tịch thu tài sản trừng trị bọn mày
không?"
Lại thấy
cô
gái
xinh đẹp nhất trong đó đứng dậy, nhìn
hắn
ta cười lạnh
một
tiếng, phất phất tay, hai người nam khác liền tiến lên đè
hắn
ta lại.
Người đàn ông đầu ghẻ nhìn thấy đều là thiếu niên ở thành phố nên khinh thường, người tuổi trẻ này, bàn về hơi sức
thì
sao có thể là đối thủ của nông dân, nhưng sau khi giãy giụa mới phát
hiện
vẫn
không
nhúc nhích.
Người đàn ông đầu ghẻ muốn hô to để
anh
em trong nhà tới giúp
một
tay, Phương Chí Viễn thấy thế thuận tay nhét cỏ vào trong miệng
hắn
ta.
Vào lúc này chị Vương dứng dậy từ đống cỏ khô, vội vàng chạy tới chỗ Chúc Ương.
Như vậy lúc này mới
nhẹ
nhàng: "Mùi vị phát bệnh rụng tóc lốm đốm rất khó chịu đúng
không? Chậc chậc! Gần đây tôi lại phát
hiện
một
chiêu hay điều trị rụng tóc, đảm bảo hiệu quả,
không
phân biệt nam nữ."
nói
xong liền vỗ tay phát ra tiếng với mấy người kia: "Cho quỷ nước ăn
đi!"
~~~
ALL: Mấy bạn đoán đúng rồi, nhà chị Vương xuất
hiện
hết rồi nhé