Chương 7: Cô đã từng mất tất cả!

Ngày hôm sau, Tô Niệm Nhi đến trường quay như đã hẹn.

Cô còn có một bộ phim sắp hoàn thành, tuy là không mấy quan trọng nhưng vẫn là kiệt tác IP mà cô đặc biệt yêu thích.

Sau khi chờ đợi ba tiếng đồng hồ và gọi NG tám lần, Tô Niệm Nhi cuối cùng cũng rời trường quay lúc mười giờ tối, hoàn toàn kiệt sức.

Nếu nửa năm trước sự việc đó không xảy ra, thì có lẽ bây giờ cô vẫn là một tiểu thư giàu có vô tư và bướng bỉnh.

Đánh tiếc thay...

"Reng reng..."

Vừa đúng lúc, điện thoại reo.

Tô Niệm Nhi ngồi trong xe, liếc nhìn màn hình, cười nói: "Xin chào, dì Nhiễm!"

"Niệm Niệm, con có cần phải khách khí với dì như thế không?"

Nhiễm Mạn Vận ở đầu bên kia điện thoại mắng cô.

Tô Niệm Nhi hơi nhếch khóe môi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương xe, thở dài: "Dì gọi con có việc gì sao?".

Nhiễm Mạn Vận, người vợ đầu tiên của cha cô.

Khi còn rất nhỏ, cô đã biết mình là con nhà Tô, nhưng so với Tô Vân Hữu, cô cũng biết mình lạc lõng.

Tô Vân Hữu là con trai của Nhiễm Mạn Vận và là anh cả của cô trên danh nghĩa.

Về phần cô, vì sự việc xảy ra nửa năm trước, mọi người trong thành phố đều biết Tô Niệm Nhi là con hoang của nhà họ Tô, không đáng để dư luận biết đến.

Rốt cuộc, cô phải cảm ơn anh trai Tô Vân Hữu vì đã vạch trần chuyện này.

Trong trí nhớ của cô, có nhiều thứ đã thay đổi.

Điều duy nhất không thay đổi là thái độ của người vợ đầu tiên của cha cô, Nhiễm Mạn Vận đối với cô, Dì vẫn rất yêu cô.

Rất mỉa mai...

Nói chính xác thì Nhiễm Mạn Vận hẳn là dì ruột của cô.

Đúng vậy, mẹ cô là Nhiễm Mạn Mạn, là chị em sinh đôi với Nhiễm Mạn Vận.

Mối tình vướng mắc mấy chục năm trước đã bị phong ấn từ lâu trong dòng sông thời gian dài.

Dù Tô Niệm Nhi có bao nhiêu cảm xúc đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng trở nên hoang tàn đến mỉa mai.

"Niệm Niệm, con có đủ tiền không? Có khó khăn gì cứ nói với dì, được chứ?"

"Đủ, cảm ơn dì Nhiễm đã quan tâm!"

"Aizz, đứa nhỏ này…”

Nhiễm Mạn Vận nói một cách bất đắc dĩ, chào hỏi mấy câu liền cúp điện thoại, Tô Niệm Nhi cúi đầu mìm cười, nhưng trong mắt lại có nỗi buồn không ai có thể hiểu được.

Khi cô ba tuổi, cô được đưa về nhà họ Tô và đổi tên thành Tô Niệm Nhi.

Trong ấn tượng của cô, cha cô là Tô Cảnh Thiên rất yêu quý cô và đã rất chiều chuộng cô từ khi còn nhỏ.

Cho đến khi, nửa năm trước...

"Đùng… đùng…"

Cảm xúc của quá khứ đang giằng xé ký ức, đột nhiên có âm thanh đánh thức Tô Niệm Nhi.

Cô chăm chú nhìn thì thấy nữ chính Kiều Diệp Đồng đang đứng ở ngoài xe.

Hạ cửa sổ xuống, Tô Niệm Nhi nhếch lên nụ cười đặc trưng: "Chị Kiều, sao vậy?"

"Tiêu Tiêu, cô có thể cho tôi đi nhờ được không?"

Tô Niệm Nhi chuyển động ánh mắt, không làm ra vẻ khoe trương, "Được, chị lên đi!"

Kiều Diệp Đồng rất ưa nhìn, khuôn mặt vừa trong sáng vừa quyến rũ.

Cô ta đã thay trang phục, mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần jean, tóc buộc cao đuôi ngựa giống như một nữ sinh.

"Chị Kiều, chị đi đâu vậy?"

"Azure Garden, nếu không biết đường thì cô dùng phần mềm chỉ hướng đi!"

Kiều Diệp Đồng dường như không muốn nói nhiều, sau khi nói cho cô biết địa điểm, cô ta liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tô Niệm Nhi khóe miệng cong lên, sau khi khởi động xe liền bắt đầu mở nhạc.

Làm sao cô có thể không biết cách đến Azure Garden chứ.

Cô mới chuyển đi cách đây không lâu mà. hehe!

Cô có thói quen lái xe, nhạc càng to càng cảm thấy xúc động.

"Cô có thể mở nhỏ nhạc xuống một chút được không?"

Đôi tay đặt trên vô lăng của Tô Niệm Nhi siết chặt, đôi mắt màu hổ phách nhìn sâu vào Kiều Diệp Đồng.

Có lẽ cô ta là nữ chính của bộ phim này nên giọng điệu và thái độ của Kiều Diệp Đồng rất kiêu ngạo.

Dù hai người thường xuyên liên lạc nhưng chỉ khi họ nói về kịch bản.

Ai đã yêu cầu cô đóng vai người giúp việc trong bộ phim này!

Dù cho Tô Niệm Nhi đang nhìn chằm chằm , cô ta vẫn cau mày nói: “Sau một ngày quay phim tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi."

"Ồ, vậy cái xe bảo mẫu của chị Kiều đâu rồi?"

Tô Niệm Nhi vặn nhỏ âm lượng dàn âm thanh, nhưng cô cũng không làm Kiều Diệp Đồng vui vẻ.

Nữ chính không phải đều có xe riêng sao, nếu thấy ồn ào thì đừng tới chỗ cô!

Nếu không phải cô ta mang tiền về cho đoàn phim thì sớm đã bị cô cho ăn chửi rồi.

Nghe vậy, trong mắt Kiều Diệp Đồng ngước lên không tự nhiên: "Đến nơi thì gọi cho tôi!"

Tô Niệm Nhi nghiêng đầu tiếp tục lái xe với vẻ mặt gượng ép, trong lòng cô lại tràn đầy khinh thường.

Ai mà không biết, gần đây người hậu thuẫn tài chính cho Kiều Diệp Đồng đã tìm được tình yêu mới.

Tin tức giải trí bị rò rỉ ra ngoài mấy lần, tài chính đang tìm kiếm tình yêu mới, tình cũ là cô ta đương nhiên có thái độ khác.



Sau nửa giờ lái xe, khu Azure Garden Villa đã ở ngay trước mắt.

Tô Niệm Nhi theo bản năng đậu xe ở trước cửa khu biệt thự.

"Chị Kiều, chúng ta tới rồi!"

Kiều Diệp Đồng mở mắt ra, đôi mắt đen trắng nguyên bản của cô bị bao phủ dày đặc bởi những sợi chỉ.

Nhìn dáng vẻ đấy có vẻ như cô ta thực sự rất mệt mỏi.

"Lái xe vào bên trong đi, nhà số 36."

Trong lòng Tô Niệm Nhi run lên, chẳng lẽ là trùng hợp như vậy?

"Ừm... Xe của tôi có lẽ không tiện vào!"

"Không sao, cứ lái xe vào đi, bảo vệ biết tôi!"

Tô Niệm Nhi nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.

Cái thời điểm này, đáng lẽ... cô phải chìm vào giấc ngủ rồi.

Cô như ngựa quen đường cũ lái xe về phía nhà số 36, trong lúc đó Kiều Diệp Đồng cũng hơi ngạc nhiên: "Tiêu Tiêu, cô từng đến đây rồi à?"

"Không, làm sao em có thể từng đến đây được?"

"Thật sao?" Kiều Diệp Đồng vẫn còn nghi hoặc: "Tôi còn tưởng rằng cô đã từng tới đây, đi thuận đường vậy cơ mà."

Tô Niệm Nhi cười toe toét: "Em có phương hướng rất tốt!"

Số nhà 36, ngoài cửa.

Vẫn là bố trí quen thuộc đó, vẫn là sân vườn quen thuộc đó, nhưng điều xa lạ là cảm giác xa vắng đã lâu.

Kiều Diệp Đồng nói lời cảm ơn với cô, cúi người xuống xe, đẩy cổng mà không quay đầu lại.

Tô Niệm Nhi nhìn bóng dáng cô đứng ở cửa gõ cửa, chậm rãi mỉm cười.

Kiều Diệp Đồng có thể không bao giờ biết rằng, chủ cũ của biệt thự số 36 chính là cô, Tô Niệm Nhi.

Cô quay người bỏ đi, mặt không biểu cảm.

Mọi thứ Tô Vân Hữu mang đến cho cô, một ngày nào đó cô sẽ trả lại cho anh ta.

Về việc phải làm bây giờ, chính là cô dùng toàn bộ sức lực của mình đứng trước mặt mọi người và công bố một bí mật có thể chấn động thế giới.

Đây chính là lý do cô chọn bước vào làng giải trí.

Đến góc giao lộ, Tô Niệm Nhi chậm rãi dừng xe.

Cô kéo chiếc gương trên nóc xe xuống, nhìn mình trong gương với lớp trang điểm đậm, thực tế đã có vài người từng nhìn thấy khuôn mặt mộc của cô dưới lớp trang điểm này.

Trong khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, tiếng động cơ rít lên ầm ĩ lao qua xe cô.

Biển số hiển thị trên gương chiếu hậu khiến sắc mặt Tô Niệm Nhi càng thêm u ám.

Chiếc xe đó... cũng từng là của cô.