Chương 6: Đúng là định mệnh!

Tô Niệm Nhi chưa bao giờ nghĩ tới việc gặp mặt Lệ Thừa Tú hai lần lại có thể gây ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy.

Tại đồn cảnh sát, cô như đã chỉ trích gần như tất cả mười tám đời tổ tiên của Lệ Thừa Tú.

Sau nửa giờ nữa, cuộc gọi của cô gọi cuối cùng cũng có kết quả.

Khi Lãnh Du đến, người đầu tiên cô ấy nhìn thấy khi bước vào cửa là Tô Niệm Nhi ngồi một mình trên băng ghế bên trong văn phòng đồn cảnh sát, cảnh sát khá chỉ trích cô, trong đó còn có Lệ Thừa Tú, là bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng ở thành phố, anh cũng có vẻ rất không hài lòng.

"Xin chào, tôi là luật sư riêng của cô Tô!"

Nghe thấy giọng nói của Lãnh Du, Tô Niệm Nhi liếc nhìn sang một bên, thở dài buồn bã, hơi mím môi, vẻ mặt vô tội và u sầu.

Cô liếc nhìn Lãnh Du, trên người cô ấy mặc trang phục luật sư chuyên nghiệp, tay vẫn cầm một tập hồ sơ, dáng vẻ doanh nhân bước tới. Sau khi nói chuyện với cảnh sát, cô ấy quay sang nói với Lệ Thừa Tú.

"Anh Lệ, tôi nghĩ đây là hiểu lầm!"

Lệ Thừa Tú dùng ngón tay kéo ống tay áo, hơi ngước mắt nhìn Lãnh Du: “Cô là luật sư riêng của cô ta à?"

Lãnh Du nở một nụ cười công nghiệp, "Đúng vậy! Nếu anh Lệ muốn yêu cầu bồi thường dựa trên thiệt hại của chiếc xe, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác. Nhưng tôi tin rằng anh Lệ nên biết, danh tính của cô Tô sẽ không cho phép cô ấy thực hiện hành vi trộm cắp này. Tôi cũng mong được trao đổi riêng với anh Lệ về sự hiểu lầm vừa rồi."

Đôi mắt sâu thẳm và kiêu hãnh của Lệ Thừa Tú nhìn chằm chằm vào Lãnh Du một lúc, sau đó điều chỉnh gọng kính gọng đen để che đi vẻ chột dạ trong mắt anh.

Lãnh Du không ngờ rằng con nhóc lưu manh nhỏ bé Tô Niệm Nhi này lại thực sự xúc phạm đến nhà họ Lệ. Có trời mới biết, cả đời cô cũng không muốn có bất kỳ va chạm nào liên quan với nhà họ Lệ.

Tô Niệm Nhi không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Lãnh Du và Lệ Thừa Tú, nhưng cô luôn tin rằng Tiểu Du Du sẽ có thể ra tay.

Cô liếc nhìn hai người, mấy phút sau, Lệ Thừa Tú đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo một áp lực siết chặt.

“Tạm thời tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm vụ này nữa, còn về khoản bồi thường cụ thể như thế nào, tôi sẽ liên hệ với luật sư của cô sau.”

Cảnh sát nhìn nhau ngập ngừng hỏi: "Anh Lệ, anh thật sự không truy cứu vụ này nữa à?"

Thái độ của họ khơi dậy sự nghi ngờ của Tô Niệm Nhi.

Cô nhìn họ với vẻ mặt lạnh lùng, nheo mắt: "Thân là cảnh sát mà các anh đang muốn lừa gạt những người có liên quan à?"

Một nữ cảnh sát khịt mũi lạnh lùng khi nghe những lời đó.

Không có ai trả lời Tô Niệm Nhi, tình huống rất xấu hổ, chứng tỏ ngay cả người qua đường cơ bản cũng không có nổi tiếng.

Khi Lãnh Du đưa Tô Niệm Nhi ra khỏi đồn cảnh sát, Lệ Thừa Tú cũng theo sát phía sau.

Đứng trước đồn cảnh sát, cô lắc lắc ba lô, ngẩng đầu khinh thường: “Nếu túi xách của tôi không rơi vào xe của anh, anh thực sự cho rằng tôi sẽ lãng phí thời gian chạy đến bệnh viện đăng ký khám với anh sao?"

Lệ Thừa Tú lười biếng liếc nhìn cô, đôi môi mỏng hơi hé ra, còn chưa kịp nói chuyện đã vang lên giọng nói của Nghiêm Lập Ngân: "Tú thiếu gia? Trùng hợp như vậy sao?"

Tú thiếu gia ?!

Tô Niệm Nhi kinh ngạc nhìn về phía sau, cô quen Nghiêm Lập Ngân nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy cậu ta dùng giọng điệu và thái độ khách sáo như vậy.

"Anh Nghiêm!"

Rõ ràng, Lệ Thừa Tú và Nghiêm Lập Ngân quen biết nhau.

Sao cậu ta không nói với cô sớm hơn chứ!

Tô Niệm Nhi dựa vào Lãnh Du, theo dõi cuộc gặp gỡ giữa hai nhân vật xuất chúng Nghiêm Lập Ngân và Lệ Thừa Tú, cảnh tượng rất đẹp mắt, nhưng cũngchỉ có vậy mà thôi.

"Tú thiếu gia tới đồn cảnh sát bởi vì..."

"Nghiêm Lập Ngân, cậu đừng có nói thêm câu nào nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi!"

Tính tình Tô Niệm Nhi là như vậy, dù sao cô cùng Lệ Thừa Tú cũng đã coi nhu có chút quen biết, bọn họ muốn làm gì thì làm đi.

Đôi mắt lạnh lùng của Lệ Thừa Tú hơi nheo lại, ánh mắt liếc nhìn giữa Nghiêm Lập Ngân và Tô Niệm Nhi, trong chốc lát, anh khẽ gật đầu rồi quay người đi.

"Cậu làm sao vậy? Ai lại dám chọc giận cậu sao?"

Nghiêm Lập Ngân cười cợt đứng ở trước mặt Tô Niệm Nhi, nhìn Lãnh Du, "Tôi cũng báo cậu rồi. Xem ra chuyện này cũng không có gì to tát nhỉ?"

Lãnh Du khóe miệng bất đắc dĩ co giật, "Cô ấy đập vỡ kính xe của Lệ Thừa Tú..."

"Chờ đã? Chuyện gì vậy? Các cậu đều biết Lệ Thừa Tú sao?"

Tô Niệm Nhi cầm kính râm trong tay, vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người.

"Con nhóc này, cậu thật sự không nhớ hay là giả vờ không biết anh ta vậy? Lệ Thừa Tú, em trai của Lệ Trạch Tú... Người kế vị thứ hai của nhà họ Lệ!"

"Tôi? Chết tiệt?"

Lệ Trạch Tú... hóa ra là anh trai của anh.

Cái tên này thường xuyên xuất hiện trong tai cô cách đây nửa năm.

Tô Niệm Nhi vô thức nhìn Lãnh Du, quả nhiên, sắc mặt mặt của cô liền thay đổi…

Đây quả là số phận phận nghiệt ngã mà!