Tô Niệm Nhi đơ người tại chỗ, gạch đá cùng kính vỡ dưới chân đã khẳng định chính cô vừa làm ra hành động đó.
Sau khi bà dì đó hô hoán, hướng của Tô Niệm Nhi lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong bãi đậu xe.
Cô nhìn xuống túi xách và lấy điện thoại ra, nhưng nó đã hết pin.
Người quản lý an ninh nhanh chóng chạy tới, chỉ biết dở khóc dở cười khi nhìn thấy cảnh tượng này. Tô Niệm Nhi bị bắt đi, nhưng lần này không phải ở phòng giám sát mà là... bị đưa thẳng lên xe cảnh sát.
Đâu có phải là tội nhân phạm tội đâu, nhưng bà dì kia vừa nhìn thấy đã gọi cảnh sát rồi.
Tại đồn cảnh sát, Tô Niệm Nhi ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, đeo kính râm, khoanh hai tay trước ngực, nhìn cảnh sát đối diện, cảm thấy bất lực.
Người quản lý an ninh đứng cách cô không xa, thì thầm với một sĩ quan cảnh sát phụ trợ.
Cô dùng tay chải tóc, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng kêu: “Đúng vậy, chính là cô ta. Vừa rồi tôi nhìn thấy cô ta lẻn vào bãi đậu xe, nhưng không ngờ rằng cô ta đang ăn trộm thứ gì đó. Đồng chí cảnh sát, nhất định là đồng chí phải nghiêm khắc, nhìn xem đi, giới trẻ ngày nay đúng thật là đáng thất vọng mà!”
Tô Niệm Nhi: “...”
"Bác sĩ Lệ, anh đến rồi!"
Ngay sau đó, người quản lý an ninh quay lại và nhìn thấy Lệ Thừa Tú từ cửa bước vào.
Anh bước tới với vẻ mặt lịch sự và nhanh chóng truyền đạt những gì đã xảy ra.
Lúc này anh đã cởϊ áσ blouse trắng, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây, dáng vẻ cao lớn kiêu hãnh, thể hiện sự trưởng thành của mình.
Tô Niệm Nhi quay đầu nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui.
Lệ Thừa Tú khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
"Anh Lệ, mời ngồi!"
Tô Niệm Nhi rất ngạc nhiên trước thái độ của cảnh sát đối với Lệ Thừa Tú.
Bởi cô chỉ được ngồi trên chiếc ghế dài lạnh lẽo mà Lệ Thừa Tú lại có thể được ngồi trên chiếc ghế sofa thoải mái bên phải?
Chết tiệt, thế giới này chẳng phải đã vặn vẹo rồi sao?
Tô Niệm Nhi rất không bằng lòng, nhìn thẳng vào đối diện cảnh sát: "Tôi muốn gọi điện thoại!"
"Im đi, bây giờ không đến lượt cô nói!"
Tô Niệm Nhi: “...”
Lệ Thừa Tú bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, khí chất lạnh lùng và đáng sợ của anh khiến cảnh sát càng phải cảnh giác với anh hơn.
Tô Niệm Nhi luôn cảm thấy cái tên Lệ Thừa Tú rất quen thuộc, nhưng cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao.
"Anh Lệ, đây là những bức ảnh chúng tôi chụp được trong xe của anh, anh xem có thiếu món đồ nào không?"
Cảnh sát đưa một xấp ảnh cho Lệ Thừa Tú, liếc nhìn Tô Niệm Nhi.
Tiểu minh tinh này ngày nào cũng lên tin tức, ngay cả những người không chú ý đến giới giải trí cũng biết tên cô.
Nói trắng ra thì tất cả đàn ông trong làng giải trí ít nhiều đều có liên quan đến cô.
"Trước mắt thì tôi không thấy có gì bị mất!"
"Này, anh Lệ, ý anh là đến giờ anh vẫn chưa bị mất thứ gì, tôi mới lấy lại được túi xách của mình, là anh không hợp tác với tôi, sao anh dám trách tôi?"
Tô Niệm Nhi không thể chịu nổi vẻ ngoài trưởng thành của Lệ Thừa Tú.
Đã thương lượng dễ dàng như vậy, còn thảo luận xem anh ta có thể làm gì không rôi, nếu anh không hợp tác, thì đập vỡ cửa kính xe của anh ta cũng sẽ bị coi là vi phạm nhẹ.
Lệ Thừa Tú liếc nhìn cô, thái độ không cam tâm hoàn toàn cho thấy anh đối xử với cô như không có gì.
Tô Niệm Nhi vô cùng nông nóng.
"Cô nói cho rõ ràng đi, cô khẳng định túi xách của cô ở trên xe tôi, vậy thì cô có bằng chứng gì không?”
Khốn kiếp
"Đó là bằng chứng! Tôi vừa lấy nó ra mà!"
Tô Niệm Nhi chỉ vào chiếc túi xách dùng làm tang vật trên bàn đối diện, trong lòng buồn bực muốn chết!
Lệ Thừa Tú lông mày thẳng tắp, môi mỏng hơi nhếch lên, "Xin lỗi, tôi chưa từng thấy qua!"
"Đó là bởi vì anh bị mù!"
Mọi người:...
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đập vỡ cửa sổ ô tô của ai đó và trộm đồ một cách tự tin như vây!