Chương 26

Thôi Tiểu Tiêu từ lúc còn nhỏ tới nay, lần đầu nghe được có người nói, Bát Tự của mình dĩ nhiên lại là tốt.

Nàng lúc đó nghi ngờ Đường Hữu Thuật đang nói hươu nói vượn, chỉ hỏi ông ấy nếu như nhìn lầm, coi ôn thần như bảo bối nên mới có tình trạng như bây giờ?

Ở Thôi Tiểu Tiêu nhìn ra, từ lúc nghĩa phụ Đường Hữu Thuật mạnh mẽ "Mua" mình, sau đó tình huống thân thể ngày càng sa sút, đủ thấy nàng có bản lĩnh "Khắc nhân" không thể khinh thường.

Nhưng là Đường Hữu Thuật lại mỉm cười: "Ta Thọ dương đã tận, đâu phải vì tiểu nha đầu ngươi? Còn như bước đường tương lại của ngươi, tất cả là ở chính ngươi, vi sư mặc dù nói với các Đại sư huynh của ngươi, là ngươi có thể phát dương quang đại Phù Tông, thật ra cũng là lừa bọn họ. Linh Sơn Phù Tông của chúng ta, dù gì cũng là tâm huyết của ta, ta đã khai sáng ra một tiểu môn tiểu phái, nhưng cũng không phải tông môn vinh quang gì. Nói chung Phù Tông, sẽ giao cho ngươi, ngươi muốn làm gì đều được, chớ để các sư huynh của ngươi chết đói, để không uổng một phen dặn dò của ta... Mang theo các sư huynh của ngươi xuống núi lịch lãm đi thôi, ngươi... sẽ gặp vận may lớn."

Cứ như vậy, một bát ăn xin cơm của Linh Sơn Phù Tông, đã truyền thừa đến trong tay Thôi Tiểu Tiêu trẻ tuổi.

Nghĩ tới sư phụ tha thiết căn dặn nàng chấn hưng Phù Tông, Thôi Tiểu Tiêu tăng nhanh thao tác tay, không hề hồi ức lại chuyện cũ, chỉ chuyên tâm đào rau dại —— tối thiểu hiện tại nàng muốn để đồng môn của mình được no bụng.

Giang Nam Mộc nhìn Thôi Tiểu Tiêu nói một hồi không đầu không đuôi, cũng không trả lời vấn đề của mình, đành thở dài, không hỏi nữa, học theo Thôi Tiểu Tiêu cùng nhau đào rau dại.

Bọn họ hiện tại đi tới một chỗ gọi là Xích Khê Châu, khắp nơi đều là những dòng suối nhỏ uốn lượn, đại sư huynh lợi dụng phù văn khống thủy, từ trong khe nước chộp được mấy con cá mập mạp.

Có cá thêm vào đồ ăn, hôm nay bữa cơm trở nên có chút xa hoa lãng phí rồi. Không chỉ có đầu cá hầm cách thủy với canh rau dại, còn có cá nướng, lại có thêm bánh ngọt từ Phí Huyện mang tới, mấy người đều được ăn no đủ.

Đại sư huynh luôn có ác cảm đối với Thôi Tiểu Tiêu, vào bữa cơm còn có vẻ mặt ôn hoà chủ động gắp cá cho Thôi Tiểu Tiêu những hai lần.

Không đợi Tiểu Tiêu kịp cảm động, Cơ Ngọ Thất thẳng thắn, nói nàng cũng không còn sống được mấy ngày nữa. Y thương cảm người sắp chết.

Đợi nàng nhập ma, đừng trách y, người làm sư huynh này, phải lạt thủ tồi hoa, quân pháp bất vị thân rồi. (Vì quân pháp người thân cũng không tha)

Không có cách nào, trừ ma vệ đạo chính là chuyện nam nhi phải làm, coi như nàng ngồi ở vị trí chưởng môn, cũng không có tác dụng ngăn cản.

Thôi Tiểu Tiêu nhìn qua nhị sư tỷ và tiểu sư đệ, hai người đều có ánh mắt tránh né, ý tứ đại khái chắc cũng là như thế.

Thật ra Thôi Tiểu Tiêu cũng rất lo lắng sự tình mình trúng độc của Ma châu, đã qua thời gian lâu như vậy, ngoại trừ dấu vết trên cổ tay xuất hiện nhiều, cũng không nhìn ra dị trạng gì khác.

Nghe xong đại sư huynh nói, nàng biểu thị coi như mình thành Ma rồi, khoảng chừng cũng sẽ suy yếu. Dù sao Ma châu muốn bám vào oán niệm sâu đậm trên người, mới có thể phát huy ma tính lớn nhất.

Tuy thế Đại sư huynh luôn dùng ngôn ngữ khắc bạc nàng, rất dễ kết làm tâm nghiệt, đến lúc đó đừng trách nàng chỉ đuổi theo cắn Cơ Ngọ Thất!

Cơ Ngọ Thất nhìn nàng còn có tâm trạng nói đùa, nhịn không được liếc ánh mắt tàn nhẫn nhìn nàng, sau đó cúi đầu tiếp tục uống canh ăn cá.

Trong lúc ăn, A Nghị còn cố ý nhìn bản đồ một chút, phát hiện Thôi Tiểu Tiêu đi lầm đường, nơi này cách Phượng Trì núi Kỳ Lão còn xa.

Tiểu Tiêu không tin tiếp nhận bản đồ, vừa nhìn nhận ra đúng là như vậy! Thì ra hôm qua ở ngã ba đường, do dự một lúc, sau vẫn là đi lầm đường, may mắn lượn quanh một vòng không tính là quá xa, sáng mai tìm về đường cũ là được.

Sau khi ăn xong, chính là lúc tu hành công khóa vào ban đêm.

Phù Tông, mặc dù lấy luyện Phù làm chủ, nhưng muốn thôi động bùa chú, vẫn như cũ cần tu luyện chân khí tu vi trong đan điền, chuyển hóa tinh hoa nhật nguyệt.

Cho nên việc ngồi đả tọa dưới ánh trăng, xem như là con đường mà mỗi người tu chân đều phải đi qua.

Cùng so sánh với ba vị đồng môn, Thôi Tiểu Tiêu không hề có căn cơ tĩnh tọa, khó tránh khỏi sẽ phạm phải khuyết điểm của người mới học. Chỉ trong chốc lát, nàng đã cảm thấy xương sống nơi thắt lưng, muốn hoạt động một chút.

Khi nàng vừa định mở mắt ra, ba vị đồng môn vẫn vững vàng nhập định, nhưng lão cẩu Cát Tường vẫn nằm úp sấp ở bên chân mình lại không thấy đâu.

Nàng giương mắt tìm chung quanh, thấy Cát Tường đang chạy men theo dòng suối, hướng phía chỗ rừng cây rậm rạp mà đi. Nàng bèn vội vàng đứng lên đuổi theo, nhưng càng lại gần, lại càng thấy bên người dày đặc sương mù, dòng suối dưới chân không biết từ lúc nào, đột nhiên trở nên sềnh sệch dinh dính như bùn.

Thôi Tiểu Tiêu bỗng nhiên dừng chân lại, cao giọng la lên Cát Tường.

Quanh mình trống trải, sớm tìm không thấy nổi cái bóng của lão cẩu, đúng lúc này, ở trước mắt Thôi Tiểu Tiêu, đột nhiên xuất hiện một cái sơn động tối đen. Sơn động này xuất hiện đột ngột, hình dạng cũng rất khủng bố, lại có thể giống như một bộ khô lâu.

Thôi Tiểu Tiêu quan sát một chút, nhanh xoay người muốn chạy trốn. Nàng luôn quý trọng sinh mệnh, càng không có tính hiếu kỳ, sơn động này là loại đức hạnh, não của nàng có ngập úng nước cũng chẳng muốn đi vào!

Nhưng ngay khi nàng vừa xoay người, phía sau đột nhiên sản sinh lực hút cực lớn, lập tức hút thân thể gầy yếu của nàng vào trong sơn động.