Chương 19

Về phần họ Tấn thì gia tài tan hết lại đắc tội với Tri Châu đại nhân, trước kia hắn lại khi nam bá nữ trong thôn đắc tội vô số người, không có tiền tài, quan phủ làm chỗ dựa thì phúc khí của gã cũng xem như đã kết thúc, mấy người đồng môn Phù Tông cũng lười ở lại để xem kết cục của gã.

Mặc dù trừng trị ác nhân, xả được cơn giận.

Thế nhưng con đường phía trước của các môn nhân Phù Tông vẫn còn rất xa. Sau khi ăn xong miếng bánh bơ cuối cùng mang từ Phí huyện theo, Cơ Ngọ Thất ợ một cái, sau đó buồn bã nói: "Sư phụ hạ chú này cũng quá bá đạo, không biết khi nào mới có thể giải khai?"

A Nghị ngồi ở phía sau Cơ Ngọ Thất, thay hắn bôi Năng Thương Cao lên cổ, nghe lời này, A Nghị quay đầu hỏi Thôi Tiểu Tiêu: "Tông chủ sư muội, tiếp theo chúng ta đến một thành trấn náo nhiệt chút đi, cảm giác bị đói thực sự rất khó chịu."

Thôi Tiểu Tiêu đang dùng bút lông thấm chu sa vẽ bùa, nghe lời này nàng cũng không trả lời, chỉ nín thở ngưng thần, dựa theo hình vẽ trong bí tịch sư môn mà cẩn thận vẽ.

Chờ Tiểu Tiêu vẽ xong mấy tấm phù, so sánh với phù trong sách một chút, rất là hài lòng gật gật đầu, hiện tại ít nhất nàng cũng có thể vẽ phù văn chính xác.

Lần này nàng vẽ chính là đệ tử nhập môn Phù Tông Hóa Thủy Phù. Lấy phù dẫn Ngũ Hành chi thủy tản vào không trung thì có thể hóa thành cam lộ. Nếu gặp phải hỏa hoạn chỉ cần nhấc tay vung phù là có thể vì người tiêu tai dập lửa giúp người.

Sau khi nàng bỏ bút lông xuống, lập tức vung phù lên giữa không trung, đồng thời lẩm nhẩm khởi chú, muốn hóa phù thành mưa.

Ba sư huynh, sư tỷ đều trừng mắt, muốn nhìn Tông chủ hiển lộ chút thần thông.

Thế nhưng tờ giấy kia tung bay giữa không trung rồi lại chậm rãi rơi xuống, không chút biến hóa.

Thôi Tiểu Tiêu không tin tà, lại vung ra hai tấm nhưng chúng vẫn phiêu hốt rơi xuống như giấy vệ sinh.

Giang Nam Mộc nhịn không được thất vọng thở dài, Cơ Ngọ Thất cười ha hả: "Trước kia ta còn cho rằng ngươi thật sự có bản lĩnh, bây giờ nhìn thì ra là đêm đó chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết."

Thôi Tiểu Tiêu mấp máy miệng, rất nhanh đã tiêu tán tích tụ trong lòng, mở miệng ngắt lời: "Sư phụ từng đề cập trong bí tịch, khởi nguồn của Phù Tông chúng ta cũng không phải là Linh Sơn, năm đó sư phụ từng ở Phượng Trì Kỳ Lão Sơn đạt được đại cơ duyên, quen biết sư tôn Ngụy Kiếp của người, lại lĩnh ngộ được áo nghĩa của Phù Tông. Nếu chúng ta muốn đề cao tu vi thì nên đến Phượng Trì Kỳ Lão Sơn nhìn xem."

Nếu tông chủ đã lên tiếng thì những đồng môn còn lại tất nhiên sẽ tuân theo, Thôi Tiểu Tiêu đứng dậy chuẩn bị đi thu thập hành lý, thế nhưng trong túi áo của nàng lại rơi ra một hạt châu.

Phụ thân của Giang Nam Mộc nhặt lên, lại bất ngờ phát hiện ra cái này chính là Ma Châu bẩn thỉu kia.

Hạt châu này càng ảm đạm hơn so với đêm đó, hoàn toàn là một quả cầu đá không đáng chú ý.

Thôi Tiểu Tiêu tiếp nhận hạt châu lật xem trái phải, nàng thật sự không nghĩ ra vì sao hạt châu này lại chạy vào túi của nàng.

Bởi vì từ nhỏ đi theo nghĩa phụ hành tẩu giang hồ, Thôi Tiểu Tiêu không chỉ biết gạt người mà bản lĩnh trộm cắp cũng là thần hồ kỳ kỹ.

Nhưng mà lần này nàng cũng không nhận. Mặc dùng ma vật kia nàng cũng có tham dự hàng phục, nhưng nàng chỉ lấy da trung, không muốn lấy đồ bỏ Ma Châu.

Cơ Ngọ Thất lại nhận định là Thôi Tiểu Tiêu lấy, vẻ mặt xem thường: "Chó không bỏ được đớp cứt! May mà ở ở trước mặt sư phụ lập thệ muốn cải tà quy chính. Thế mà không hỏi lại tự lấy."

Thôi Tiểu Tiêu nghiêm túc phản bác: "Ngươi cảm thấy ta có thể trộm từ trong túi của vị kỳ tài ngút trời kia sao? Hắn có thể một kiếm bổ sống ma. Ta cũng không biết tại sao hạt châu này lại chạy vào trong túi của ta."

Cơ Ngọ Thất hơi ngưng lại, y cảm thấy nàng nói không phải không có lý, thế là tự nhủ: "Nếu không phải ngươi trộm, chẵng lẽ hạt châu này sẽ tự chạy vào trong túi ngươi sao?"

Nghe lời này của y, mấy người còn lại đều lộ ra vẻ e ngại nhìn Ma Châu này. Nhưng mà thứ xám xịt như tảng đá này hình như không có phản ứng gì, nằm trên bàn không nhúc nhích, thực sự không khiến người ta bảo trì sự e ngại quá lâu.

Cuối cùng Cơ Ngọ Thất đưa ra kết luận, Ma Châu này có thuộc tính là Tham, đương nhiên sẽ thích những người tham lam. Không khéo trong những người ở đây thì nữ lừa đảo nhân phẩm kém cỏi nhất, Ma Châu bị Thôi Tiểu Tiêu hấp dẫn, tình có thể hiểu.