Chương 43: . Tới Hắc Nha

Mặt trời lên cao, trong thành trì vang lên tiếng chuông sớm, một vùng Minh Ngọc Lâu đã có người người nhốn nháo, vô số người xa quê đang tụ tập mưu sinh ở đây.

Dạ Kinh Đường cưỡi một con ngựa màu đen, xuyên qua đường phố phồn hoa, dừng bước ở bên ngoài nha môn ở phụ cận Minh Ngọc Lâu.

Quy mô của Hắc Nha rất lớn, ngoài cửa chính là một quảng trường nhỏ, phía trên có một cây cột cờ, nhưng không treo cờ, mà lại là nơi treo đầu người, trên giang hồ thậm chí còn dùng một từ để miêu tả, gọi ‘Hắc Nha Treo Đầu’.

Hắc Nha danh xưng là Diêm Vương Điện, thuộc về tư vệ Vương phủ, không thuộc về lục bộ, cũng không tiếp nhận kiện cáo mở công đường tra hỏi, bình thường căn bản sẽ không có người đến thăm, ngoài cửa chỉ có hai tên lính canh giữ đứng gác.

Dạ Kinh Đường đưa lệnh bài ra, liền được mời vào cửa ngay tức khắc.

Trong cửa lớn là đại đường như bình thường, trái phải đều có phòng trực, nhưng không có nơi tiếp khách.

Sau một lúc thì có hai người đi ra, cầm đầu là Bạch Vô Thường Thương Tiệm Ly. Khác việt với cách ăn mặc giống như giang hồ hôm qua, hôm nay hắn mặc một thân áo bàu màu xanh tượng trưng cho quan văn.

Tiện thể nói tới danh tiếng của ‘Bạch Vô Thường’ và ‘Lục Sát’, đây là người giang hồ đặt ra, dự tính ban đầu mang theo nghĩa xấu, nhưng bởi vì thực lực của bọn họ quá mạnh nên mới trở thành tôn xưng.

Thương Tiệm Ly là quan võ đường đường chính chính, hưởng bổng lộc Tứ phẩm, đại khái sẽ không thích xưng hào Bạch Vô Thường, vậy nên hắn mặc áo choàng màu xanh mà không phải màu trắng, có lẽ chính là vì để tránh hiềm nghi.

Đi theo phía sau Thương Tiệm Ly là Vương Xích Hổ, từ xa xa đã khách khí cười:

"Dạ lão đệ, ngươi thật không trượng nghĩa, hai ngày trước còn giả nghèo với ta, kết quả bây giờ bị lộ tẩy rồi, toàn bộ Thiên Thủy Kiều đều là của nhà ngươi, uổng công ta còn muốn nâng đỡ ngươi. . ."



Dạ Kinh Đường tiến lên chắp tay thi lễ:

"Thương đại nhân, Vương tổng kỳ, làm sao các ngươi lại tự mình ra ngoài đón khách, thực khiến tại hạ có chút lo sợ."

Vương Xích Hổ cười ha hả nói:

"Biết sợ là được, đại thiếu gia Bùi gia lại làm Xà bộ đầu bị thương, ngươi còn không đi đến Kim Bình Phong Lâu, chọn mười cô nương về đây hầu hạ, về sau còn muốn lăn lộn ở kinh thành nữa không?"

"Đó là tất nhiên, hôm qua không cẩn thận ngộ thương Xà đại nhân, còn chưa kịp tạ lỗi, nếu không hiện tại mời Xà đại nhân đi Kim Bình Phong Lâu ngồi một chút?"

Trong khi nói chuyện, Dạ Kinh Đường mới phát hiện Thương Tiệm Ly rất trẻ, nhiều nhất chỉ ngoài ba mươi.

Cao thủ nội gia đều là càng già càng mạnh, ở tuổi như Thương Tiệm Ly đã có thanh danh làm người ta nghe được mà sợ mất mật, đã có thể xưng là đáng sợ.

Khí chất Thương Tiệm Ly có chút lạnh lùng, nhưng mà khi đối mặt với Dạ Kinh Đường lại vẫn lộ ra ý cười:

"Ta không thích rượu và sắc, Xà Long còn phải dưỡng thương mấy ngày nữa, Dạ công tử và Vương tổng kỳ đi là đủ rồi.Dạ công tử đến nhà, là muốn cầu kiến Tĩnh Vương sao?"

"Ta chỉ là một thảo dân, nào dám kinh động đến Tĩnh Vương. Tĩnh Vương thưởng thức tại hạ, hôm nay tại hạ tới, cũng là nghĩ muốn tận chút sức mọn, nhìn xem võ nghệ của bản thân có thể giúp một tay cho triều đình hay không."

"Ồ?"

Thương Tiệm Ly nghe thấy lời này, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi, trực tiếp mang theo Dạ Kinh Đường đi về phía sau nha môn:



"Dạ công tử có cái tâm này, Tĩnh Vương biết tất nhiên rất vui mừng. Giang hồ quá rộng lớn, chức quyền của Hắc Nha lại không rõ, công việc bẩn thỉu và cực nhọc mà nha môn pháp ti xử lý không được, toàn bộ đềuném tới trên đầu Hắc Nha, bộ khoái nha môn thật sự làm không hết việc. . ."

Nói chuyện phiếm vài câu, sau đó Thương Tiệm Ly liền mang Dạ Kinh Đường đến một gian chính sảnh.

Trong sảnh có mấy giá sách, trên vách tường phía Tây treo đầy Lệnh truy nã, phải có gần trăm người. Trên cùng chỉ có đúng một tờ giấy đơn độc, viết danh tự của Tiết Bạch Cẩm.

Cái tên này có chút lạ lẫm, nhưng Dạ Kinh Đường dò xét nội dung một chút, trong lòng giật mình —— Tiết Bạch Cẩm, Bình Thiên Giáo chủ .

Bình Thiên Giáo thì Dạ Kinh Đường nghe danh như sấm bên tai, là tổ chức do tàn đảng tiền triều thành lập, tử thủ trên Nam Tiêu Sơn, diệt quốc sáu mươi năm vẫn không chịu quy hàng.

Mà Bình Thiên Giáo chủ, đứng thứ nhất trong bát Khôi, thứ tư thiên hạ, danh xưng ‘Dưới núi vô địch’, không có đối thủ trong giang hồ thế tục, chỉ có ba lão quái tu tiên trên núi mới đánh lại hắn.

Dạ Kinh Đường đứng trước vách tường, nhìn lệnh truy nã Bình Thiên Giáo chủ, cảm thấy cái đồ chơi này hoàn toàn chỉ để bài trí.

Mà Vương Xích Hổ đứng phía sau lại nhìn ra biểu cảm của Dạ Kinh Đường, trêu ghẹo nói:

"Thứ này ngay cả Địa Tạng gia nhìn thấy cũng thẳng thắn lắc đầu, không ai dám tiếp nhận, Dạ lão đệ muốn thử xem sao không?"

"Treo bên trên tường tất cả đều là thiên binh thiên tướng, phía dưới cùng thì ta không thể trêu vào, Vương tổng kỳ đừng nói giỡn."

"Là người phải có chí khí chứ."