Chương 19: Chương 7.2
Anh vạn vạn không ngờ tới tên ồn ào kia sẽ không coi nghĩa khí ra gì như vậy, bỏ chạy theo học muội Tiêu Tình bát nháo coi như xong, lại lôi cả anh ra ngoài, muốn anh làm chứng những thứ bát quái tin tức mình nghe được.
Như thế rất tốt, món nợ tính đi tính lại, đúng là vẫn nên tính vào anh.
Đền bù như thế nào mới phải đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách mau mau đi xin lỗi Chính Dân giảm bớt gánh nặng cho học đệ, thì mới có thể tản đi cảm giác tội lỗi không dứt trong lòng anh.
Lấy ra điện thoại đã tắt trong cơn tức giận, Lâm Hiếu Kiệt gọi điện thoại cho Kim Chính Dân.
“Xin chào"
Điện thoại lập tức được kết nối, Lâm Hiếu Kiệt ở đáy lòng gào khóc một tiếng, không ngờ ngay cả một ít thời gian chuẩn bị ông trời cũng không chịu cho hắn.
". . . . . . Khụ, chào."
“ Học trưởng Hiếu Kiệt?"
". . . . . . Ừm."
Kim Chính Dân có chút kinh ngạc, mặc dù trong di động của anh có số của học trưởng, nhưng hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy cái số này ở trên màn ảnh.
"Gặp nhau thật khó, anh tìm em có chuyện gì sao?"
"Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . ." Vì chuyện như vậy mà nói xin lỗi thì thật khó xử, nhưng ai bảo chuyện này thực sự vì anh mà ra chứ?"Thật xin lỗi, Chính Dân, tôi thực xin lỗi cậu, cậu có thể tha thứ tôi không?"
"Sao vậy?"
"Tôi thật sự không là cố ý, cậu nhất định tha thứ tôi có được không?"
"Học trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì , nếu như anh không nói rõ ràng trước, em làm sao biết có nên trách anh hay không?"
Vì vậy, Lâm Hiếu Kiệt nói sáng nay anh ta ở trong lớp thì nghe được chuyện của Chính Dân và học muội, nhất thời lắm mồm nói cho bạn tốt nghe tin bát quái, tin tức này liền truyền tới tai Tiêu Tình, nên anh phải giải thích cặn kẽ cho Kim Chính Dân nghe. Kể xong toàn bộ, Lâm Hiếu Kiệt lẳng lặng chờ xử lý, không ngờ học đệ Chính Dân không nói tiếng nào, nhưng Chính Dân phản ứng như thế lại làm cho anh cảm thấy có tội như muôn lần chết cũng không rửa sạch.
"Học đệ, thật thật xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý, tôi nào biết ồn ào mê luyến Tiêu Tình như vậy, cho nên đi quán nữ hầu nói với cô ấy. . . . . ."
"Em đã hiểu, học trưởng, cám ơn anh đã thông báo."
Kim Chính Dân chủ động cắt đứt cuộc trò chuyện, lúc này anh đã không để ý có lễ phép hay không rồi, vừa đứng lên thân liền chuẩn bị phóng tới cái tiệm nữ hầu kia.
Tiêu Tình gạt anh đến làm ở cái tiệm nữ hầu kia? Ở trước mặt anh lại có thể làm bộ dạng như là không có chuyện này, rốt cuộc coi lời anh nói là cái gì? Gió bên tai sao?
Còn nữa, chuyện giữa anh cùng học muội Dụ Dụ căn bản không phải là giống như học trưởng Hiếu Kiệt nghe được, rốt cuộc là ai bịa chuyện đây?
Nghe ý tứ của học trưởng Hiếu Kiệt, tin tức anh bắt cá hai tay có lẽ đã truyền khắp nơi rồi, những tin tức lá cải như thế này là người nào muốn phá hoại bọn họ mà thông báo ra ngoài? Nhìn bọn họ hạnh phúc, hoặc là nhìn bọn họ không hạnh phúc, thật sự là chuyện thú vị như vậy sao?"Học trưởng, thật xin lỗi, xin hỏi anh có thể đi giúp em kiểm tra máy in một chút không?"
Đột nhiên có âm thanh đánh thức lý trí Kim Chính Dân, lúc này anh mới trở lại hiện thực , bây giờ anh còn đang trong giờ, buổi chiều chỉ có một mình anh quản lí phòng máy thôi, cũng không thể nói đi thì đi.
"Hình như là giấy vụn bị kẹt. . . . . . Em mới vừa nhấn in nhiều lần nhưng máy in không có phản ứng."
"Được, cậu đợi chút, tôi lập tức qua đó xử lý."
Kim Chính Dân chỉnh đốn cảm xúc, đè xuống cảm giác tràn đầy tức giận, cũng cố gắng điều chỉnh tâm tình, tối hôm nay anh còn phải thay ban hộ học đệ, phải chín giờ mới có thể rời khỏi trường, trong khoảng thời gian này anh không có biện pháp rời đi.
Không ngờ đến gần lúc chạng vạng, học muội Dụ Dụ lại xách theo hộp cơm tiện lợi đi tới phòng máy vi tính, mỉm cười vẫy tay với anh.
Kim Chính Dân mặt lạnh đi ra ngoài, vừa mở miệng không tức giận hỏi "Học muội Dụ Dụ, nghe nói hai chúng ta hôm nay thành tin bát quái bát quái hàng đầu à?"
Anh cũng không biết được ai truyền tin anh và Dụ Dụ cùng nhau dùng cơm ngày hôm qua, học đệ Gia Toàn không phải cái loại người đó, chắc là tối hôm qua’’ vừa lúc có người quen biết đến phòng máy để sử dụng máy vi tính, tình cờ nhìn thấy liền truyền ra ngoài. Mặc dù anh không muốn truyền cơn tức giận lên người học muội Dụ Dụ, nhưng tối hôm qua cô rõ ràng nói đã hiểu ý tứ của anh, tại sao tối nay lại xách theo hộp cơm tiện lợi tự làm tới tìm anh?
Nếu như không phải đã thật sự nói hẳn ra, anh đương nhiên chỉ có thể làm như vậy, ai bảo cô lần nữa quấn quýt si mê, hành động nguy hiểm đến tình yêu của anh, không thể tự cứu chính mình, chỉ có thể làm một chuyện cuối cùng chính là trở mặt vô tình.
"Học trưởng, những lời đó cũng không phải em truyền đi , hôm nay thời điểm em tới trường học, chuyện này đã sớm truyền đi rồi. . . . . ."
Các bạn học đều cho rằng cô theo đuổi thành công, có vài người thật tâm chúc mừng cô, có vài người còn lại âm thầm châm chọc cô, phê bình cô, nhưng cô cái gì cũng không cần chỉ cảm thấy ông trời hình như lặng lẽ giúp đỡ cô.
Nếu như học trưởng Chính Dân và bạn gái anh không qua nổi cửa ải này, như vậy tình thế liền thay đổi thành có lợi cho cô.
Dù bị nói thành là thứ ba cũng không liên quan, chỉ cần có thể lấy được học trưởng Chính Dân, hồ ly tinh, không biết xấu hổ, cướp bạn trai cô đều vui vẻ chịu đựng, dù sao, dạng đàn ông tốt giống anh có thể gặp mà không thể cầu, cô làm chuyện như bây giờ, đã coi như cưỡng cầu rồi.
"Thật không phải là em nói?"
"Thật không phải là em nói ra , em thề!"
Lý Dụ Dụ mím môi giơ lên tay phải tự hứa. Cô Lý Dụ Dụ mặc dù theo đuổi mờ ám, nhưng không phải chuyện nào cô cũng làm nhất là tung lời đồn như thế này.
Lúc bắt đầu, cô nói mình có hứng thú với học trưởng Chính Dân, không tiếc làm người thứ ba để đoạt lấy học trưởng Chính Dân, cô nhanh mồm nhanh miệng, cũng không phải cái loại ném loạn lời đồn tiểu nhân.
"Được, tôi tin tưởng em."
Kim Chính Dân cũng biết bây giờ phát giận với cô căn bản không có ích lợi gì, lời đồn đãi sẽ thêm lên không ngừng, không khéo ngày mai, lời đồn sẽ biến thành anh và học muội ở trong phòng học không có người ước hẹn với nhau, thậm chí sẽ có nhiều phiên bản ra ngoài, tại thời kỳ này anh và học muội Dụ Dụ cũng không nên gặp mặt mới đúng.
"Học trưởng, quấy rầy đến anh , thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi? Hôm nay, người muốn nói xin lỗi tôi thật đúng là nhiều !"
Kim Chính Dân không vui khoát tay áo: "Học muội, em đi đi! Loại thời điểm này chúng ta không nên đơn độc gặp mặt, về sau, nếu như không phải là chuyện cần thiết, coi như ở trên đường không cẩn thận gặp nhau, chào xã giao là tốt rồi, không cần đặc biệt thăm hỏi lẫn nhau."
Không ngờ anh vừa mở đầu đã nói lời tuyệt tình như vậy, Lý Dụ Dụ nóng nảy, vội vàng đến gần bên cạnh bấu víu tay anh, muốn hạ cảm giác tức giận của anh xuống.
"Thật xin lỗi, nếu như học tỷ Tiêu Tình hiểu lầm lời của anh, em đi giúp anh giải thích với chị ấy." Lý Dụ Dụ có chút lo lắng tốt bụng đề nghị : "Bởi vì em mà hại quan hệ hai người, em sẽ nhất định nói rõ."
"Giải thích?" Cái này học muội, chẳng lẽ thực sự coi anh là thằng ngốc sao? Kim Chính Dân càng thêm tức giận, nhưng vẫn ẩn tức giận xuống."Không cần, cô còn muốn giải thích những thứ gì? Thật sự là tôi dấu Tiêu Tình cùng cô ăn cơm chung, bị truyền thành như vậy cũng không phải cô cố ý, nhưng là không cần làm cho sự kiện này phức tạp hơn."
Nếu anh ngốc đến mức bảo học muội giải thích với Tiêu Tình, vậy anh có thể nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội! Nếu như Tiêu Tình vì chuyện này lại khóc lớn, vừa thấy được học muội’ Dụ Dụ xuất hiện trước mặt, nhất định sẽ nhận định anh đã quyết định muốn vứt bỏ cô. Đến lúc đó, anh muốn giải thích không phải càng khó khăn hơn? Hừ, anh cũng không ngu như vậy!
Cho nên nói, học muội Dụ Dụ này thật không đơn giản!
Nếu không phải sự ngu ngốc vì quá mức thanh thuần, thì chính là tâm cơ quá thâm trầm, mà cảm nhận của anh với cô hơi nghiêng về phía sau một chút, bởi vì hôm nay cô lại xuất hiện ở trước mặt anh, giống như hôm qua nên anh thật sự nghi ngờ.
"Thì ra học trưởng ở trách em. . . . . ." Lý Dụ Dụ ủy khuất cúi thấp đầu xuống.
"Tôi nếu lựa chọn tin tưởng cô chưa nói, đại biểu sẽ không trách cô, chuyện này nên trách tội nhất, là tôi." Kim Chính Dân rất hối hận ngày hôm qua nhất thời không bắt bẻ, để bị người ta gièm pha."Học muội, về sau tôi mới nói, coi như gặp mặt cũng đừng đặc biệt chào hỏi, tôi không muốn vì quan hệ với cô mà cùng bạn gái gây gổ."
"Học trưởng Chính Dân. . . . . ."
"Cô đi nhanh một chút đi!" Kim Chính Dân phất tay với Lý Dụ Dụ, sau đó xoay người trở về phòng máy sinh viên làm việc, không để ý tới cô nữa. Lý Dụ Dụ ở bên ngoài đứng một lúc lâu.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, cô có thể thấy rõ từng cử động của học trưởng Chính Dân trong phòng máy, nhưng chuyện cô vẫn đứng ở chỗ này, anh rõ ràng cũng biết, vậy mà dù một lần anh cũng không nhìn về phía cô.
Lý Dụ Dụ không muốn cứ như vậy nhận thua, nhưng là người xinh đẹp được tôn sùng là vạn người mê như cô, lòng tự ái thật sự bị thương rất nghiêm trọng.
Học tỷ đó rốt cuộc có điểm nào đáng giá để học trưởng Chính Dân yêu sâu như vậy chứ?
Dáng dấp cũng không đặc biệt đẹp, tính tình lại là vâng vâng dạ dạ, không có chút nào có cá tính, tại sao học trưởng lại có thể thích đây?
Đợi ước chừng 20', tiếp tục đứng tại đây cũng chỉ là để cho mình có mặt mũi lớn hơn mà thôi, Lý Dụ Dụ thở dài một tiếng, ngượng ngùng xoay người rời khỏi hệ tin tức.