Chương 1: Lúc mới đến Hamburg
Sân bay Hamburg nước Đức, một cô gái kéo vali nặng trĩu qua cổng lớn, ở trong đám người phần lớn cao to, trông có vẻ rất nhỏ bé. Cô mặc áo bông thật dày, vì thế căn bản nhìn không ra dáng người, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn thanh tú và mái tóc dài xõa xuống giống thác nước l khiến ngời ta kh qun. Mt to linh hoạt đang tò mò đnh gi thnh ph xa lạ ny, độ cong lng my nhu m xinh đẹp v thức nhăn lại một chỗ.
Ly tờ giy trong túi ra, nh kỹ s điện thoại v địa chỉ bn trn, c đã lin lạc từ trc vi một c gi Trung Quc đang du học ở Hamburg thng qua internet, tn Lm Nhã Khiết, hiện đang học ở đại học A học viện nghệ thuật Hamburg. Nhưng mà hôm này lại không có thời gian đến đón cô, lúc này trong lòng Thái Gia Tuyền đang chửi Lâm Nhã Khiết NN lần. Nhưng sau khi mắng xong đành phải bất lực đi đến trạm taxi….
Sau khi taxi dừng ở trước cổng vào tòa nhà, đau lòng đưa tiền boa cho tài xế. Thái Gia Tuyền kéo hành lý xuống xe, giương mắt nhìn tòa nhà gọn gàng sạch sẽ, dường như có vẻ không tệ lắm. Đây là một xã khu rất lớn, từng dãy nhà ba tầng giống nhau xếp chỉnh tề thẳng hàng thành một khu. Đã lâu Thái Gia Tuyền mới được thưởng thức một tòa nhà xa xỉ như thế này ở Trung Quốc, đồng thời bất đắc dĩ phát hiện ra, cô phải đi bộ để đi tìm địa chỉ nhà, đoán chừng không chết vì mệt cũng phải tróc da. Khi nào Lâm Nhã Khiết chết tiệt mới đi về đây, cô mới đến nên không có chìa khóa, một việc duy nhất có thể làm là ---- đợi……
Một chiếc xe polo đỏ cũ nát bên trong truyền tin rải tờ rơi nhạc kịch đẹp mắt, ở trên ghế ô tô Lâm Nhã Khiết mải lo lắng nhìn về phía trước tìm kiếm ----- du học sinh Đại học A học viện nghệ thuật Hamburg. Sở trường là múa dân tộc, đây là thủ đoạn chủ yếu để cô kiếm tiền ở nước Đức. Hôm nay bởi vì được mời đi múa biểu diễn ở tiệc rượu cho công ty kinh doanh nào đấy, mà không kịp đến sân bay đón Thái Gia Tuyền. Mắt thấy một hàng dài xe hơi không có ý di chuyển, Lâm Nhã Khiết nhỏ giọng mắng một câu:”Đáng chết, cố tình tắc đường vào lúc này”. Nhìn xe cứu thương bên cạnh đang khẩn cấp rít gào, biết rằng trước mặt đã xảy ra tai nạn, xem ra còn phải đợi……
Thật vất vả Thái Gia Tuyền đần độn mới tìm được số nhà 27 dãy nhà phía trước, từ trong ba lô lôi ra một vật, đó là hộp nhạc có quả cầu thủy tinh, bên trong có hai con búp bê đứng một chỗ ôm nhau:”A, thật ngớ ngẩn, lại còn có thể mang theo cái thứ đồ vật vừa nặng vừa vô dụng này lên máy bay…”. Không hiểu sao nước mắt tự rơi xuống.
Lâm Nhã Khiết đi đến vừa vặn nhìn thấy hết một màn thê lương:”Ấy, đừng khóc, thực xin lỗi cậu. Lúc cậu xuống máy bay vốn là tớ đã ở nhà đợi cậu, nhưng đúng lúc trên đường đột nhiên kẹt xe, cho nên mới về chậm, đừng nóng giận nha….”.
Nghe thấy giọng nói Trung Quốc quen thuộc, Thái Gia Tuyền hai mắt đầy lệ ngẩng đầu lên, bi thương trong mắt ngay lập tức chuyển thành kinh ngạc vui mừng:”Cậu còn không trở về nhanh, chắc tớ bị chết rét!! Trong nhà không khí ấm, mau dẫn tớ đi vào đi!!”.
Ách. Không phải cô ấy vừa mới khóc sao? Thế nào trong nháy mắt giống như người chưa từng xảy ra việc gì? Lâm Nhã Khiết buồn cười lắc đầu một cái, cầm lấy va ly của Gia Tuyền nhấc chân đi về phía nhà trọ.
Phòng 3 ở tầng ba chính là tầng cao nhất, bởi vì thiết kế đỉnh nghiêng, vì vậy có chút cảm giác lơ lửng. Lâm Nhã Khiết ở gian phòng bên trong, nhìn ra phía ngoài là phòng của Tiểu Thái bạn học cùng trường. Cũng may sắp xếp gian phòng hết sức ấm áp, còn có cửa sổ thật to ở mái nhà, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng. Vì vậy có vẻ cũng không quá bị bí bách.
“Tầng này vốn là tớ với một cô gái khác thuê chung, cô ấy tốt nghiệp đã quay về nước, cũng chỉ còn lại một mình tớ ở, vốn còn đang lo lắng không có ngưởi ở chung tiền nhà không gánh nổi, vừa đúng lúc liền gặp cậu~ cậu quả thực là cứu tinh của tớ đấy…….Tầng dưới là nhà của chủ cho thuê, nhưng mà bọn họ có căn nhà khác, thường không ở nhà, vì thế phòng khách và phòng bếp sử dụng tùy ý, nhưng nhất định phải giữ gìn sạch sẽ nha….”
Thái Gia Tuyền cười nhạo nhìn Lâm Nhã Khiết lải nhải trước mặt--- khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợi giả vờ là thục nữ khôn ngoan, nếu không có nói chuyện nhiều trên internet, thật sự đã bị vẻ ngoài lừa gạt, cho rằng cô là một cô gái thùy mị hướng nội, có ai có thể mang bề ngoài và tên của cô gái trước mặt liên hệ với kẻ nói năng hùng hồn như con trai ở cùng một chỗ?
“Có thể dẫn tớ đi đến siêu thị gần đây mua đồ dùng được không? Nếu không tối nay tớ chỉ có thể dùng đồ của cậu”. Thái Gia Tuyền rốt cuộc tìm được lí do để ngắt lời người nào đó đang ‘đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng’. “Không thành vấn đề, đặt đồ xuống rồi đi theo tớ”. Lâm Nhã Khiết giảo hoạt chớp chớp đôi mắt to ngập nước:” Gặp phải tớ coi như cậu may mắn, nhớ thời điểm năm đó, không gặp được người quen, phải trốn ở chỗ bán vé xe bus len lén quan sát một lúc lâu mới dám đến gần nha…….”