Chương 3: Muốn Làm Gì Cũng Được Sao?

Lâm Chính Vũ cười khẽ một tiếng, bàn tay đặt ở trên vai Khương Tuyết, vuốt ve hai cái, cười xấu xa nói: “Cô giáo không phải là nên làm tấm gương tốt, trả lời câu hỏi và giải thích thắc mắc cho học sinh sao? Hiện tại, em muốn biết làʍ t̠ìиɦ cũng phụ nữ có cảm giác như thế nào, cô giáo là người có tâm lại có trách nhiệm, thấy một học sinh ham học hỏi như em, không phải nên tự mình dạy cho em biết nên làm thế nào sao?

“Vô sỉ, lưu manh, trong trường học sao có thể có người bại hoại như cậu.” Khương Tuyết tức giận mắng hai tiếng, xoay người liền muốn bước ra khỏi cửa.

Sao Lâm Chính Vũ có thể để cô rời đi, hiện đúng lúc là thời điểm tinh lực tràn đầy nhất của thiếu niên, là một đại ca trong trường, tất nhiên sức lực của cậu cũng lớn hơn so với các bạn cùng tuổi. Không cần tốn nhiều sức, cậu liền nắm lấy cánh tay Khương Tuyết đem cô kéo trở về, rồi đẩy cô ngã lên giường trong phòng ngủ, thân mình lập tức đè lên.

Khương Tuyết ý thức được có thể sẽ phát sinh điều gì đó không hay sau đây, liền mở to đôi mắt như nai con bị hoảng loạn, sương mù dâng lên trong mắt khiến tầm mắt thêm mông lung. Miệng nhỏ cùng đôi môi anh đào không ngừng lên tiếng xin tha: “Lâm Chính Vũ, tôi xin cậu đừng làm bậy, cậu để tôi đi đi. Sau này trên lớp cậu muốn làm gì cũng được, tôi sẽ không quản cậu nữa được chưa, cậu mau buông ra để tôi đi về.

Lâm Chính Vũ nga một tiếng, đôi tay càn rỡ đã đặt lên ngực Khương Tuyết, bàn tay to không an phận mà xoa bóp cặp ngực đẫy đà của cô, trong miệng lại tuôn ra lời nói thô tục: “Muốn làm gì cũng được sao? Tôi đây tưởng cùng làʍ t̠ìиɦ với cô giáo ở phòng học, cũng có thể phải không?”

Khương Tuyết nghe được lời như vậy, quả thực cảm thấy rất xấu hổ, nhấp chặt môi, gương mặt nhìn qua ủy khuất vô cùng.

Lâm Chính Vũ nhìn thấy bộ dáng ngây thơ mê người này của cô, tâm trạng càng thêm phấn khích, côn ŧᏂịŧ càng phình to cơ hồ phá tan đũng quần mà chui ra, giọng nói mang theo trào phúng của cậu vang lên: “Cô giáo, bộ dáng này đúng là khó thấy nha, cô không phải rất thích lên giọng răn dạy bọn học sinh ở trường học, sao bây giờ cô lại có nét mặt e thẹn như thế?”

Khương Tuyết thanh âm mang theo khóc nức nở, rầm rì nhận sai: “Tôi sai rồi, cầu xin cậu buông tha cho tôi đi, đừng làm vậy mà.”