Chương 2: Tự Mình Dạy Cho Em Biết

Mỗi lần hắn nhìn thấy bóng dáng Khương Tuyết, đều nhịn không được bị thu hút nhìn về phía mông đào mật ngọt, uốn éo vặn vẹo, thật sự qua câu dẫn người khác, nếu không phải do trường học nhiều người, không có thời cơ xuống tay, hắn đã sớm đè Khương Tuyết cởi sạch đồ trên người cô, dùng côn ŧᏂịŧ cương cứng mạnh mẽ cắm vào, dùng sức thao lộng, thoải mái nhấm nháp hương vị tươi ngon của cô giáo một chút.

Một ngày trôi qua, quả nhiên Khương Tuyết nói được thì làm được, sau khi ăn cơm chiều, trực tiếp đi tới nhà Lâm Chính Vũ.

Lâm Chính Vũ mở cửa, mặt mày gian tà, vẫn là bộ dạng ngả ngớn phóng đãng, cười hì hì nói: " Cô giáo tới rồi, mau vào trong đi."

Khương Tuyết cho hắn một cái liếc mắt, vào cửa, nhìn xung quanh nhà một vòng rồi quay đầu hỏi hắn: "Cha mẹ cậu đâu, bọn họ còn chưa về sao?"

Lâm Chính Vũ đi đến bên người Khương Tuyết, giọng nói lười nhác tùy ý, "Cha mẹ em sao, bọn họ rất bận rộn, mười ngày nửa tháng cũng không trở về một lần."

Khương Tuyết ngồi ở trên sô pha, giương mắt nhìn về phía Lâm Chính Vũ, khụ nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Cha mẹ cậu không ở nhà, vậy tôi với cậu nói chuyện, Lâm Chính Vũ, cậu thân là học sinh, hẳn là…."



Rõ ràng Lâm Chính Vũ đã từng nghe qua rất nhiều lời dạy dỗ như vậy, không kiên nhẫn nói: “Cô giáo, có thể đừng nói mấy cái này được không, thật mất hứng."

Sắc mặt Khương Tuyết trầm xuống, giọng điệu mang theo vài phần châm chọc: “Vậy cậu cảm thấy làm gì thì không mất hứng, chơi di động, chơi game, yêu đương?”

Lâm Chính Vũ cười xấu xa một tiếng, áp sát vào bên tai Khương Tuyết, giọng điệu mang theo vài phần trong trẻo mị hoặc của thiếu niên: “ Những việc đó cũng không phải việc em yêu thích nhất, em cảm thấy cũng cô giáo làʍ t̠ìиɦ, có thể sẽ là việc em thích nhất đó."

Khương Tuyết hoảng sợ, trực tiếp từ trên sô pha đứng lên, đôi mắt bởi vì phẫn nộ và xấu hổ như phủ thêm một tần hơi nước, thập phần mê người.

“Lâm Chính Vũ, cậu đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy, tôi chính là giáo viên của cậu, cậu sao có thể nói với tôi mấy câu này?"