Chương 8: Chạy vào đầm sói

Chương 8: Chạy vào đầm sói

Editor: L’espoir

*

Trước mắt Kiều Yên nhất thời tối sầm lại, mẹ ơi, cái bọn này đều là biếи ŧɦái hết hay sao? Đây là cái đầu trên dươиɠ ѵậŧ mới đúng!

Kỳ Dã nhìn chằm chằm màn hình, thần sắc nham hiểm, ánh mắt lạnh lùng, ngay cả quai hàm cũng hiện lên vẻ lạnh lùng cứng rắn.

Kiều Yên rõ ràng cảm giác được áp suất không khí xung quanh hắn đột nhiên giảm xuống.

Ngay cả tro đen trên mặt cô cũng nhìn ra được, người tên là Vô Trung Thích này, cùng với Kỳ Dã là những người rất khó đối phó.

“Đệt con mẹ mày, vừa gặp mặt là tặng tao một món quà lớn rồi.”

Kỳ Dã dứt khoát dựa lưng vào chiếc ghế sô pha mềm mại, hai chân dài đan xen trên bàn trà mạ vàng, đôi mắt thâm sâu kiềm chế sự nóng nảy.

Bên kia màn hình vang lên tiếng cười nặng nề, giọng nói mang theo sự lười biếng phát ra từ trong l*иg ngực, “Tính tình của đội trưởng Kỳ vẫn hung hãn như vậy, tôi đã giải thích rồi, đám phụ nữ đó không phải chúng tôi mang đi.”

Đầu Vô Trung Thích ẩn hiện trong bóng đêm, Kiều Yên chỉ có thể nhìn thấy đường nét kiên nghị của cằm và yết hầu gợi cảm nhô lên của hắn.

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt hoàn chỉnh của hắn, nhưng cảm giác đầu tiên của cô là, nghe giọng thì rõ ràng là đang cười, nhưng biểu cảm của người này tựa hồ rất lãnh đạm.

“Dám làm không dám nhận, đồ hèn nhát.”

Kỳ Dã cười nhạo một tiếng, vuốt mái tóc nhỏ giọt của mình ra sau đầu, lộ ra khuôn mặt điển trai.

Một bàn tay trắng nõn không xương cầm gậy thịt to của Vô Trung Thích, gậy thịt của hắn nổi đầy gân xanh, ngón tay trắng nõn của người phụ nữ vuốt ve từng đường gân xanh ở trước ống kính, khiến Kiều Yên nổi da gà một trận.

Cô cũng không nhìn thấy diện mạo Vô Trung Thích, ngược lại đếm được đường gân quấn quanh bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cùng với nốt ruồi nhỏ trên qυყ đầυ to bằng trứng gà, không thấy khuôn mặt của người nọ mà thấy con chim trước, thật đúng là quá hoang đường.

Vô Trung Thích cười khẽ ra tiếng, tiếng cười dễ nghe như cọ xát và sứ, để mặc cho người phụ nữ vừa sờ vừa chà xát trên gậy thịt của hắn, “Chỉ là muốn đùa giỡn với căn cứ của mọi người thôi mà.”

Dừng lại vài giây, ngữ khí của Vô Trung Thích trở nên ý vị sâu xa, “Thời buổi này, một người phụ nữ có thể bặt vô âm tín chạy vào đầm sói, quả thực rất thú vị.”

Kiều Yên chợt cảm giác sống lưng mình một trận lạnh lẽo, bất giác nắm chặt tay.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!