Chương 8

"Có lẽ, những đau khổ mà Lục công chúa phải chịu đựng ở Chu Quốc cũng không phải là không có ích, nếu như năm xưa mẫu thân của ngươi cũng giống như ngươi hiểu chuyện như vậy, có lẽ... "

Có lẽ sẽ thế nào, bà ta không nói tiếp nữa.

Chỉ dùng ánh mắt liếc ngang liếc dọc một vòng tẩm cung của ta: "Nhưng mà, lão bà hiểu rõ quý phi nương nương.”

“Nếu Lục công chúa nhận tội trước mặt bệ hạ, sau này lại ngoan ngoãn chút, không hề như hôm nay ở trước mặt mọi người làm cho Cửu công chúa xấu hổ, Quý phi nương nương tự nhiên cũng sẽ yêu thương ngài hơn.”

Ta giả vờ bừng tĩnh đại ngộ, cúi đầu một cái: “Lời của Ma ma, Dương Viêm đã hiểu.”

……

“Nô tỳ không dám, cầu bệ hạ làm chủ cho công chúa!”

A Liên dùng sức dập mạnh trán xuống đất, gạch xanh bên dưới đã dính chút máu.

Tào nội thị vốn đang đứng phía sau lưng phụ hoàng đột nhiên lên tiếng: “Bệ hạ, lão nô có thể chứng minh, lời Lục công chúa nói không sai.”

Không ai nhìn thấy, đôi mắt đυ.c ngầu của ông nhìn ta một cái.

Ngay sau đó, Tào nội thị tay cầm quạt lông, khom lưng đi đến bên cạnh phụ hoàng.

“Hôm nay vào giờ Thân, lão nô theo lệnh bệ hạ đi ban thưởng cho Lục công chúa, đúng lúc nhìn thấy Thôi ma ma từ bên trong đi ra.”

Vừa dứt lời, phụ hoàng giơ tay lên: “Truyền chỉ của trẫm!

“Cửu công chúa nói năng lỗ mãng, vả miệng hai mươi cái, cấm túc một tháng, bất luận kẻ nào cũng không được cầu xin.”

“Còn có Thôi ma ma dám dĩ hạ phạm thượng kia.”

"Lập tức phạt đi phòng giặt, bắt mụ ta làm những công việc bẩn thỉu mệt mỏi nhất!"

Nói xong, phụ hoàng nhận lấy cây dù trong tay cung nữ, che trên đỉnh đầu ta.

Khung cảnh này, nếu là ta lúc năm tuổi nhìn thấy, chắc chắn sẽ xúc động đến mức khóc lóc thảm thiết.

Nhưng đối với ta bây giờ, thứ tình thương của cha muộn màng này giống như một mái nhà đã lâu không được sửa chữa.

Không thể che chắn mưa gió, cũng không thể chống chọi với giá rét.

Chỉ cần một cái đẩy nhẹ, liền sẽ sụp đổ trong tích tắc.

Nhưng mà ta vẫn giả vờ kinh ngạc: "Phụ hoàng, vai ngài ướt rồi!"

Phụ hoàng vừa định mở miệng, có người nhẹ giọng truyền tin: "Bệ hạ, tiểu Thẩm tướng quân đến rồi."

Cách đó không xa, một bóng dáng ăn mặc trắng toát bước qua cổng cung, bước nhanh tiến về phía chúng ta.

Ta sững sờ tại chỗ, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc dần dần trở nên rõ ràng.

Ngàn tính vạn tính, ta chỉ duy nhất không tính đến việc, lại gặp hắn ở chỗ này.