Chương 7

Đặc biệt là vào mùa đông năm ấy, người nọ mang theo ta vào trong núi đi săn.

Đến một nơi nào đó, một con sói hoang chậm rãi bước ra khỏi bụi cỏ.

Nó lộ ra hàm răng nhọn, cực kỳ hung ác, đôi mắt lấp lánh màu xanh lá nhìn chằm chằm vào chúng ta

Như thể đang nhắm vào thức ăn.

“Sợ không?”

Nam nhân phía sau đột nhiên lên tiếng, hơi thở giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống gáy ta.

Có chút ngứa.

“Sợ.” Ta thành thật trả lời.

Bất ngờ, con sói hoang kia lấy tốc độ bay nhanh lao về phía chúng ta, dưới móng vuốt tuyết bay khắp nơi.

Nam nhân giơ hai cánh tay lên hai bên thân thể ta, nhẹ nhàng kéo cung tên.

“Vèo” một tiếng.

Một mũi tên xuyên mây bay qua bên tai ta, thẳng vào tim con sói.

Nam nhân khẽ cười một tiếng, mang theo vẻ thô tục đặc trưng của người Sở Quốc.

“Ngươi có biết không? Dù sói hung hãn đến đâu, chỉ cần nó tự cao, cũng sẽ chết rất thảm.”

“Người, cũng vậy.”

Ba năm sau ngày hôm nay, ta nhìn người ngoài điện đang bước từng bước đến gần ta.

Ánh mắt của người đó không khác gì con sói kia.

“Thì ra là Thôi ma ma đến.” Ta nói.

Thôi ma ma đã vào cung mấy chục năm, là tâm phúc của quý phi.

Năm xưa trên nền tuyết vườn mai, chính bà ta đã đè mẫu thân ta xuống đất.

Móng tay dơ bẩn vì dùng lực quá mạnh mà cắm sâu vào làn da mẫu thân ta.

Giờ phút này, bà ta dùng ánh mắt xéo xắt nhìn ta, từ mũi phát ra một tiếng "ừ".

Nếu không biết, còn tưởng bà ta mới là chủ tử của hậu cung này.

"Nghe nói Lục công chúa vào lúc cung yến bắt nạt Cửu công chúa nhà ta?"

Ta gật đầu: "Đúng vậy."

Không đợi bà ta nói những lời cay nghiệt, ta đã lên tiếng trước: "Dù ma ma không đến, ta cũng đang nghĩ muốn đi đến trước mặt Quý phi nương nương để thỉnh tội đấy."

"Ồ? Lục công chúa chỉ giáo cho?"

Ta "chậc" một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc ảo não.

"Không giấu gì ma ma, trước đây khi ở Chu Quốc, ta nhớ nhà da diết, nay cuối cùng cũng được trở về quê hương, thực sự vui mừng, liền tham lam uống thêm vài chén rượu.”

"Chắc là do rượu khiến ta mất hết chừng mực, làm Cửu muội muội khó xử rồi."

Nói rồi, một giọt nước mắt đúng lúc lăn dài trên má ta.

"Vốn lần này trở về, Dương Viêm còn định để quý phi nương nương thương yêu mình nhiều hơn, bởi vì trong hậu cung này, người thực sự được phụ hoàng sủng ái chỉ có mình quý phi nương nương mà thôi."

Lời này vừa nói ra, Thôi ma ma cuối cùng cũng chịu chuyển mắt nhìn thẳng vào ta.