Chương 5

Đến đêm, chúng ta còn sẽ bị mấy gã nam nhân mặt hung tợn thay phiên cưỡng bức.

Thậm chí, bọn họ vì không muốn có phiền toái, còn cưỡng ép ta uống hơn mười chén thuốc tránh thai.

Chén thuốc nóng hổi bởi vì động tác thô bạo của bọn họ mà đổ lên người ta.

Thế nhưng chỉ trong chốc lát, liền trở nên lạnh lẽo dị thường.

Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu không phải người nọ đại phát thiện tâm, đưa ta mang về phủ.

Chỉ sợ, ta sớm đã chết dưới thân bọn họ, trở thành cô hồn dã quỷ ở nơi đất khách quê người.

Ta không biết từ khi nào, hình ảnh mẫu thân trước khi chết lại thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ ta.

Ta gần như đêm nào cũng mất ngủ, ngồi trơ đến sáng.

Người nọ liền tìm hoa trầm hương pha trà cho ta, nói là có tác dụng an thần.

Ta mang thái độ nửa tin nửa ngờ uống chén trà một hơi cạn sạch.

Lúc cơn buồn ngủ ập đến, hắn kéo ta vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói nhỏ: "Ngủ đi, có ta ở đây rồi."

Đêm hôm đó, lại ngủ ngon ngoài ý muốn.

...

Trong lúc đang thả hồn theo dòng suy nghĩ, có tiếng mưa rơi lách tách xuyên qua khung cửa sổ hé mở truyền vào.

"Mưa rồi sao?" Ta hỏi.

A Liên nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng vậy, mưa khá lớn."

Nàng nâng chén trà đặt trong tay ta: "Điện hạ, giờ đã đến rồi."

Ta lắc đầu: "Không uống."

Chỉ vì tối nay, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Chờ đến lúc mưa càng lớn, ta cởi bỏ trang phục lộng lẫy, chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, quỳ xuống trước điện Hàng Long.

Phụ Hoàng nhận được tin tức từ trong cung quý phi vội vàng chạy đến.

“Dương Viêm, con đang làm gì vậy!”

“Chuyện xảy ra ở cung yến hôm nay đều là lỗi của nữ nhi, không liên quan gì đến Cửu hoàng muội.”

“Cầu phụ hoàng bớt giận, giải trừ lệnh cấm của Cửu hoàng muội.”

Ta cúi người bái một lạy, cái trán chạm vào viên gạch xanh, phát ra tiếng động trầm đυ.c.

“Phụ hoàng muốn phạt thì phạt nữ nhi đi.”

Nói xong, phụ hoàng vội vàng tiến lên mấy bước.

Ông đỡ lấy hai cánh tay ta, muốn đỡ ta dậy.

Ống tay áo của ta theo động tác của ông mà trượt xuống, để lộ vết thương lớn nhỏ trên cánh tay.

Phụ hoàng tức khắc mở to hai mắt.

Ông ngơ ngắc nhìn chằm chằm vào cánh tay ta: "Con bị thương…?"

Ta dùng ống tay áo che đi vết thương.

Lại cười nhẹ, giọng điệu bình thản: "Phụ hoàng không cần lo lắng, chỉ là một ít vết thương cũ thôi."

Nhưng A Liên vốn đang đứng phía sau ta đột nhiên quỳ xuống: "Bệ hạ, vết thương của công chúa thực ra đều là…!"